← Quay lại trang sách

Chương 980 Bứu Thịt

Sau khi Xác nhận huyết nhục Hoang thần này không có độc, đói bụng khiến Đỗ Địch An cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, lập tức muốn ăn cả khối huyết nhục Hoang thần trong tay, nhưng lý trí của hắn vẫn khắc chế cảm giác kích động này, hắn cắt lấy một mảng nhỏ dài bằng ngón tay, ngậm trong miệng nếm thử mùi vị, có chút tanh hôi, hắn chậm rãi nhai, miếng thịt này cực kỳ cứng cỏi, nhưng dù sao hắn cũng là chúa tể, lực cắn xa xa không phải Amily có thể so sánh được.

Sau khi nhai mấy phút đã cắn nát miếng thịt này, hắn từ từ nuốt vào một phần. Miếng thịt vào bụng, cảm giác đói bụng lập tức giảm bớt rất nhiều, hắn tựa lưng trên vách đá, lẳng lặng tu dưỡng. Mấy tiếng qua đi, Đỗ Địch An cũng không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, mà cảm giác đói bụng bị đè xuống lại kéo tới lần thứ hai, hắn lại cắt lấy một mảng nhỏ để ăn, sau đó nghỉ ngơi tiết kiệm thể năng. Trong nháy mắt đã qua hai ngày nữa. Trong thời gian này, thời điểm mỗi khi đói bụng khó nhịn được, Đỗ Địch An sẽ ăn một mảng huyết nhục Hoang thần nhỏ, giảm bớt cơn đói bụng.

Tuy rằng mấy lần ăn huyết nhục, thân thể của hắn vẫn không có bất kỳ khó chịu nào, cũng không có phản ứng gì khác, nhưng dù sao đây cũng là huyết nhục mấy trăm năm không thối rữa, lại là đến từ Hoang thần không rõ ràng, hắn cũng không dám ăn nhiều, chỉ cần bảo đảm có thể chịu đựng qua đoạn này cảnh khốn khó là được. Thương thế trên người Helisha đang chậm dãi khôi phục, Đỗ Địch An phỏng chừng qua hai ba ngày nữa sẽ có thể khỏi hẳn.

Amily chờ ở một bên khác, nàng tựa hồ đã chậm rãi thích ứng với mùi vị hoang trùng, mấy ngày nay tự mình ra ngoài kiếm ăn, lần sau ăn nhiều hơn lần trước, thể chất cũng càng ngày càng mạnh, mấy ngày ngắn ngủi đã đạt đến cấp độ cao cấp Giới Hạn Giả, tốc độ tăng cấp còn nhanh hơn so với dùng thần tương, khiến Đỗ Địch An vừa hâm mộ vừa tiếc nuối, nếu như hắn cũng có thể ăn hoang trùng để tăng cường thể chất, phỏng chừng đã sớm đạt đến cấp độ vực sâu rồi, thậm chí so với vực sâu cất bước giả bình thường còn mạnh hơn!

Trong hang động tràn ngập mùi tanh hôi của máu, cùng với mùi vật chất Amily thải ra. Cũng may Đỗ Địch An đã quen với việc này, mà Amily tựa hồ cũng không cảm thấy lúng túng, dù sao một màn khó chịu nhất cũng đã bị Đỗ Địch An nhìn thấy rồi, nàng cũng buông tay mặc kệ. Mấy ngày ngắn ngủi, tâm tính của nàng tựa hồ trưởng thành hơn rất nhiều, không tiếp tục để ý thái độ của Đỗ Địch An, cũng không dễ dàng bị Đỗ Địch An làm cho tức giận.

Ba người chờ ở bên trong hang động đen kịt này, đợi thời gian trôi qua. Đói bụng truyền đến, Đỗ Địch An không hề nhẫn nại, thuần thục lấy ra chiến đao cắt lấy một mảnh huyết nhục Hoang thần ném vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, tiếp theo sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, bỗng nhiên Đỗ Địch An cảm thấy toàn thân khô nóng, có cảm giác chảy mồ hôi, hắn lập tức giật mình mở mắt ra, cúi đầu nhìn thân thể mình. Mấy ngày nay ở trong hang động âm lãnh âm lãnh này, hàn khí cánh tay phải của hắn thỉnh thoảng có rục rịch, nhưng thời khắc này, hàn khí trên cánh tay phải tựa hồ biến mất không còn tăm hơi, không có bất cứ cảm giác lạnh lẽo nào, như khôi phục lại dáng vẻ chưa từng bị mặc chứng băng huyết trước đây.

Hắn nhìn phần ngực cùng bụng, dưới tổ chức biểu bì, mạch máu rắc rối phức tạp, kinh mạch cùng xương cốt dày đặc. Đầu tiên hắn nhìn về phía nội tạng, bên trong ngoại trừ khối thịt Hoang thần chưa tiêu hóa, không còn thứ gì khác, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, cởi chiến giáp trên người ra, trở tay sờ về phía sau lưng. Động tác của hắn rất nhanh, lập tức tìm thấy trên lưng có một bướu thịt bất ngờ nhúc nhích nổi lên, trong lòng cả kinh. Mới đầu hắn còn tưởng rằng là sâu bọ gì đó bò vào trong chiến giáp của mình, nhưng không nghĩ tới cảm giác buồn buồn này lại đến từ vật nhô lên bên dưới làn da của hắn.

Thời điểm ngón tay hắn chạm được vào bướu thịt nhô ra này, bướu thịt tựa hồ có sinh mệnh, nhanh chóng bò về phía sau gáy của hắn, cảm giác nhúc nhích kia giống như một con sâu bò qua bò lại trên lưng của hắn. Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, bàn tay uốn éo, gấp gáp đè lại bướu thịt này, ngăn cản đường đi của nó. Nhưng thời điểm bàn tay hắn dùng sức đè lại bướu thịt, bướu thịt lập tức chìm xuống dưới, ẩn vào sâu trong da.

Bướu thịt xuất hiện bất thình lình khiến trong lòng Đỗ Địch An có một tia sợ hãi, cho dù xưa nay hắn đều trấn định cũng bị tình huống quái dị này doạ sợ, quan trọng nhất chính là, hắn ngửi được mùi nguy hiểm cùng tử vong. Bướu thịt biến mất, hắn không dám cứ như vậy dừng lại để chờ đợi nó xuất hiện lần thứ hai, hắn lập tức ngồi xổm xuống, cởi một bên chiến giáp tựa vào vách đá sau lưng, hộ tâm kính ở giữa chiến giáp có thể phản quang góc nghiêng 270 độ, hơi nghiêng đầuu là có thể thông qua hộ tâm kính trên chiến giáp để thấy được tình huống trên lưng mình.

Thông qua nhìn xuyên, rất nhanh hắn đã nhìn thấy ở bên cạnh sống lưng mình có một bướu thịt to bằng nắm tay trẻ con đang lẳng lặng ngủ đông, màu sắc bướu thịt cực kỳ quỷ dị, là màu vàng, giống như kim loại lỏng. Hắn rất rõ ràng đối với tình hình thân thể của chính mình, bướu thịt màu vàng này trước đây chưa bao giờ xuất hiện, lẽ nào là do ăn huyết nhục Hoang thần mà thành? Hắn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, mấy ngày nay ăn Hoang thần huyết nhục không có bất kỳ khó chịu nào, hắn đã dần dần thả lỏng ra, không nghĩ rằng bỗng nhiên lại xuất hiện biến cố như vậy.

- Nhất định phải móc vật này ra.

Đỗ Địch An không dám để cho vật này tiếp tục ở trong thân thể của mình, đặc biệt là cảm giác vật này vừa nãy di chuyển nhanh chóng khiến hắn cảm thấy kinh sợ, lập tức lấy ra chủy thủ để bên hông, trở tay đâm tới.

Phốc!

Tốc độ của hắn rất nhanh, chủy thủ đâm vào da liền thẳng tắp xuyên qua, nhưng trong nháy mắt da dẻ chịu áp lực, bướu thịt màu vàng như cảm nhận được nguy cơ, nhanh chóng lao về phía trước, sau đó theo cột sống thẳng tắp hướng về sau gái. Mặt Đỗ Địch An biến sắc, lập tức trở tay nắm sau gáy, dùng sức áp bức khiến huyết nhục sau gáy vững chắc ép vào xương cổ, dưới tư thế này, cánh tay của hắn gần như bị vặn ngược chiều, nhìn qua cực kỳ kinh sợ.

Bướu thịt màu vàng vọt tới sau gáy, tựa hồ cảm nhận được phía trước không có đường đi, bỗng nhiên chuyển hướng, vòng tới yếu hầu của Đỗ Địch An, tiếp tục xông lên trên. Bên trên yếu hầu, chính là đầu. Nó muốn đi vào trong đầu của mình! Đây là một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, Đỗ Địch An gần như không hề nghĩ ngợi, vung chủy thủ lên đâm vào cổ họng của mình, lần này hắn gần như dùng tốc độ nhanh nhất, phốc một tiếng, lưỡi đao cắt qua yết hầu, động mạch bị cắt ra, yết hầu cũng vỡ tan, sau một khắc, ngón tay hắn tạo thành hình móc cầu, đưa vào giữa yết hầu, chụp vào bướu thịt màu vàng. Một chuỗi động tác nhanh như chấp giật này làm liền một mạch, nhưng bướu thịt màu vàng phản ứng còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đỗ Địch An, ngay thời điểm hắn cắt vỡ yếu hầu, bướu thịt màu vàng nhanh chóng lùi về sau, chìm vào trước ngực hắn, tựa hồ đang tích súc lực lượng.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, che yết hầu đang không ngừng chảy máu, nếu như không phải ỷ vào lực lượng tự lành mạnh mẽ, mặc dù yết hầu bị cắt ra cũng sẽ không chết, lúc trước hắn cũng sẽ không cắt yết hầu ra quả quyết như vậy, mà hắn chỉ cần hơi một do dự một chút, rất có khả năng vật này đã chui vào trong đầu của mình rồi. Đến lúc đó, hắn không thể nào tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện gì. Cảm giác này khiến hắn nghĩ tới thời điểm lần thứ nhất lấy được ma ngân Cát Liệt giả.