← Quay lại trang sách

Chương 979 Bất Hủ

Hắn biết, rất khả năng cảm giác này đến từ khí tức nguy hiểm từ trên thân thể đối phương tỏa ra, mặc dù là đã chết đi, loại cảm giác nguy hiểm này vẫn có thể truyền ra ngoài như cũ, có thể thấy được Hoang thần này khi còn sống có sức mạnh kinh khủng đến mức nào.

Đỗ Địch An giơ chiến đao lên, chém vào một tứ chi quái dị dưới thân thể của nàng, lưỡi đao không gì không xuyên thủng giống như cắt vào một khối gỗ cứng rắn, chỉ chém vào gần một nửa đã bị kẹt ở bên trong, hắn rút lưỡi dao trở về, sau đó lại theo vết cắt lúc trước lần thứ hai chém tới.

Độ cứng của di thể Hoang thần này gần như tương đương với Sylvia, vui mừng chính là ma ngân của mình là Cát Liệt Giả, nếu như đổi thành truyền kỳ ma ngân khác như Ma Long giả, hoặc là Thú Ảnh Giả, chỉ sợ là lực bất tòng tâm, không thể làm gì được. Quái cho cắt ra khỏi di thể Hoang thần không bị chảy máu, điểm này giống với Sylvia, dòng máu trong cơ thể các nàng tựa hồ đọng lại trong tế bào thân thể, hơn nữa tựa hồ trong cơ thể các nàng không tồn tại tổ chức giống như mạch máu, huyết dịch tồn tại trong mỗi tổ chức, tựa hồ không cần tuần hoàn qua trái tim. Mấy phút sau, Đỗ Địch An cắt xuống một khối huyết nhục lớn trên cánh tay, so sánh với thể tích toàn bộ cơ thể Hoang thần thì chỉ là một vết thương nhỏ.

- Màu sắc lại khác với Sylvia.

Đỗ Địch An ôm khối huyết nhục này trở lại bên cạnh Helisha, lúc này tựa hồ Helisha đã cảm giác được gì đó, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, ánh mắt rơi vào huyết nhục trên tay Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thấy nàng có phản ứng đối với huyết nhục Hoang thần, trong lòng kinh dị hỏi:

- Ngươi muốn ăn sao?

Helisha không có phản ứng, chỉ là chăm chú nhìn. Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, quyết định cho nàng nếm thử, nhưng mà hắn muốn xem một chút huyết nhục Hoang thần này có vấn đề hay không. Thi thể Sylvia được lưu giữ trong khoang lạnh, vì vậy có thể giữ ba trăm năm, nhưng vị Hoang thần này chỉ được đặt trong hang động lạnh lẽo âm u dưới lòng đất, tuy rằng nhiệt độ nơi này tiếp cận 0 độ, nhưng so với khoang đông lạnh lưu giữ Sylvia vẫn có chênh lệch rất lớn, tuy rằng nhìn từ ngoài cũng không bị hư hại gì, nhưng khó có thể bảo đảm huyết nhục bên trong sẽ không bị biến chất, sinh sôi ra một chút vi khuẩn khủng bố. Đỗ Địch An lấy ra một mẩu huyết nhục thi thể Sylvia từ trong balo, đo lường nhiều nhân, nửa giờ sau, hắn kinh ngạc phát hiện, huyết nhục Hoang thần này không khác biệt với huyết nhục Sylvia chút nào, chỉ xét bề mặt nội tạng, màu sắc thịt, mùi, độ cứng, tất cả đều giống nhau! Kết quả này khiến hắn hơi khiếp sợ, chẳng lẽ nói, thi thể bộ tộc chiến thần sẽ không mục nát? Chẳng lẽ khoang lạnh chứ thi thể Sylvia kia không có tác dụng chống phân hủy? Hay là... Vị Hoang thần trước mắt này mới chết đi không lâu?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Đỗ Địch An bác bỏ, di dân vực sâu này đã tồn tại rất lâu rồi, nếu như Hoang thần vừa mới chết không lâu, chí ít trước khi nàng chết cũng có thể ung dung cướp đoạt một toà Thần Bích làm chỗ che chở cho cư dân nơi này. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ bỏ rồi suy nghĩ sâu hơn. Trong này bao hàm quá nhiều bí mật, nếu như có thể có được tư liệu tuyệt mật của thần quốc, có lẽ sẽ có thể biết được tất cả. Nhưng lấy thực lực trước mắt của hắn, hiển nhiên không có cách nào tiếp xúc được những thứ này. Hắn dùng chiến đao cắt ra một miếng thịt Hoang thần, đứng dậy đi vòng qua ngã rẽ, tới trước mặt Amily nói:

- Đói bụng không?

Amily buồn ngủ, nghe được âm thanh liền mở to con ngươi mơ hồ, ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Đỗ Địch An ở trước mặt, cảm giác mơ hồ trong mắt nàng trong nháy mắt đã biến mất, lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn miếng thịt Đỗ Địch An đưa tới, nói:

- Đây là cái gì?

- Thịt cũng không nhận ra?

-... Ta muốn hỏi, đây là thịt gì?

Amily nhịn sự tức giận trong lòng hỏi.

- Thịt có thể lấp đầy bụng.

Đỗ Địch An cau mày, không kiên nhẫn nói:

- Bảo ngươi ăn thì ăn đi, ta muốn giết ngươi còn cần hạ độc sao?

Amily hơi cắn răng, nàng biết Đỗ Địch An nói chính là sự thực, nhưng thái độ của Đỗ Địch An lại làm cho nàng cảm thấy rất khuất nhục, nhưng mà đã từng trải qua thủ đoạn cứng rắn của hắn, nàng cũng chỉ có thể tự nhủ cô gái tốt không chịu thiệt thòi trước mắt.

- Tốt, ta ăn!

Amily ném miếng thịt vào trong miệng, lại phát hiện nhai không được, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống. Đỗ Địch An thông qua năng lực nhìn xuyên, nhìn thấy miếng thịt từ cổ họng của nàng rớt xuống, lúc này mới xoay người rời đi, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới cơ thể cả nàng, phảng phất như một cỗ máy móc tinh vi, nhìn thân thể của nàng biến hóa, bao gồm cả nguồn nhiệt phản ứng trên người, cùng với tần suất nhịp tim đập theo thời gian.

Hai, ba tiếng qua đi, đột nhiên Amily có phản ứng. Nàng ôm bụng, cuộn thành một đoàn, trên mặt tỏ rõ vẻ thống khổ. Dáng dấp kia khiến Đỗ Địch An nhớ đến phản ứng lần thứ nhất nàng ăn hoang trùng, trong lòng hắn nhảy lên, chẳng lẽ nói, nàng ăn huyết nhục Hoang thần cũng có thể gia tăng thể chất? Rất nhanh Đỗ Địch An đã phát hiện là hắn đã cả nghĩ quá rồi, lần này Amily không nhịn được kêu lên rất đau đớn. Chỉ chốc lát sau, Đỗ Địch An đã nhìn thấy nàng nằm sấp trên mặt đất, đầu gối co lại, sau đó xuất hiện một màn chật vật hơn... Đau bụng.

Ở nàng thời điểm đau bụng, Đỗ Địch An nhìn thấy lôi ra đến đồ vật bên trong, hỗn hợp này không tiêu hóa được huyết nhục Hoang thần.

- Không tiêu hóa được?

Đỗ Địch An hơi nhíu mày, không nghĩ tới lại có kết quả này. Thể chất của Amily bây giờ đã tương đương với cao cấp Thú Liệp giả rồi, năng lực tiêu hóa gấp mấy lần người bình thường, vậy mà không cách nào tiêu hóa được huyết nhục Hoang thần, đây chính là bí mật thi thể Hoang thần bất hủ sao? Sau khi xả ra hết, Amily tựa hồ được giải thoát, nhưng rất nhanh nàng đã chú ý tới tang vật sau lưng, nhất thời mắc cỡ đỏ cả mặt. Nàng lén lút liếc mắt nhìn Đỗ Địch An bên này, cách vách đá không cách nào nhìn thấy Đỗ Địch An được, nàng không biết Đỗ Địch An có chú ý tới nơi này hay không, hoặc là ngửi được mùi tang vật, nhưng nàng cảm thấy hẳn là chạy không thoát khỏi mũi của Đỗ Địch An được.

Nàng cắn răng, mang theo hoang trùng trên đất rón rén chuyển đến một chỗ khác, trong lòng vẫn cảm thấy giận dữ và cực kỳ xấu hổ. Đỗ Địch An tiếp tục quan sát nàng hai giờ, thấy nàng không hề xuất hiện phản ứng không khỏe, hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lập tức tự mình cũng cắt lấy một mảng nhỏ, ném vào trong miệng nhai nuốt. Vốn hắn định dùng Amily để nghiệm độc, dù sao đây cũng là thi thể mấy trăm năm, cứ ăn như vậy sẽ khó đảm bảo sẽ không ngộ độc thức ăn, tuy rằng Amily không tiêu hóa hết chỗ huyết nhục Hoang thần kia, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở trong bụng nàng lâu như vậy, nếu như có độc, nhất định nàng sẽ có phản ứng, từ biểu hiện của nàng mà xem, huyết nhục Hoang thần này hẳn vẫn tính là đồ ăn an toàn.