Chương 983 Xuất Động
Những ngày kế tiếp, Đỗ Địch An không dám ăn Huyết nhục Hoang Thần nữa, để tránh khỏi kích thích đến bướu thịt màu vàng bên trong vai phải.
Không còn Huyết nhục Hoang Thần, Đỗ Địch An cũng mất đi nguồn thức ăn, cũng may hắn nhìn tốc độ khép lại vết thương của Helisha, nhiều nhất một hai ngày là có thể khép lại hoàn toàn, khi đó lập tức có thể rời khỏi nơi đây.
Nếu như thời gian nàng khôi phục lâu hơn, cần tới bốn năm ngày, hắn phải cân nhắc nên có ngoại lệ, thu nhặt "Nguyên liệu nấu ăn" từ trên người Amily hay không. Mắt thấy sắp đến ngày xuất động, Đỗ Địch An cũng bắt đầu chuẩn bị, lấy cái bình đựng hoang trùng đã chết từ lâu từ trong tay Amily, đi tới gần bãi thủy ngân niêm dịch kia, chỉ khi tới gần chung quanh nó hai mét, lúc này niêm dịch mới hơi nhúc nhích lên, tựa hồ cảm ứng được mùi của sinh mệnh, từ biên giới nhô ra niêm dịch màu bạc to bằng ngón tay vươn tới thân thể Đỗ Địch An.
Ánh mắt của Đỗ Địch An nghiêm nghị, thủy tinh hoang trùng cùng với hoang trùng khác không đơn thuần chỉ là chênh lệch thể chất, phương diện năng lực cùng sức sống cũng đều vượt xa những hoang trùng khác, mặc dù là hoang trùng Khai Hoang cấp màu đen to lớn, khi thân thể bị cắt từ giữa ra phía sau cũng sẽ chết đi, nhưng thủy tinh hoang trùng này ở trạng thái hòa tan thành niêm dịch vẫn duy trì được sức sống khủng bố, tựa hồ chỉ cần chiếm được huyết nhục mới mẻ là có thể khôi phục lại như cũ.
Hơn nữa, những ngày này Đỗ Địch An nghĩ tới một vấn đề, thi thể Hoang thần được bảo tồn hoàn hảo, như vậy, những hoang trùng này ở trong hang động xung quanh đều là đá, lấy cái gì làm thức ăn? Thủy ngân niêm dịch này đã ở đây được mấy ngày cũng chưa từng ăn thứ gì, chẳng lẽ không cần hoạt động là có thể duy trì sức sống vĩnh viễn?
Đỗ Địch An mở nắp bình ra, bước lên một bước, sau đó chép lại chiến đao, đâm vào giữa thủy ngân niêm dịch, cảm giác lại như đâm vào một vũng nước không chút trở ngại, mũi đao trực tiếp đâm vào trong lòng đất. Đỗ Địch An nhanh chóng khuấy lên, lại phát hiện đặc tính của niêm dịch này cực kỳ tương tự với nước, bất kể cắt chém như thế nào, trong nháy mắt sẽ lại khôi phục như cũ, hơn nữa vẫn còn có thể nhúc nhích. Đao có sắc bén cỡ nào cũng không chém được nước.
Đỗ Địch An thấy không đả thương được nó, hắn lại thay đổi phương pháp, hắn gảy niêm dịch đến gần bình. Cũng may niêm dịch có đặc tính mềm mại như nước khiến Đỗ Địch An rất dễ dàng kích động, tuy rằng quá trình rườm rà một chút, không có công cụ giống như chiếc thìa, nhưng dựa vào chiến đao, Đỗ Địch An vẫn thuận lợi gạt niêm dịch xung quanh bình.
Hắn đào một cái hố đất, đặt bình vào trong, miệng bình vừa vặn ngang bằng với mặt đất, sau đó hắn gạt niêm dịch vào giữa miệng bình. Trong quá trình này, niêm dịch thi thoảng sẽ duỗi ra xúc tua màu bạc chộp tới Đỗ Địch An, nhưng đều bị Đỗ Địch An dùng chiến đao chém xuống, lại rơi vào trong bãi niêm dịch.
Nửa giờ sau, lúc này thủy ngân niêm dịch đã bị Đỗ Địch An gạt đến giữa bình, đến khi một chút niêm dịch cuối cùng cũng vào trong bình, Đỗ Địch An không đợi nó bò ra ngoài, hắn nhanh chóng đóng nắp bình lại. Sau khi khóa chặt bình, Đỗ Địch An rõ ràng cảm giác được bên trong đang rung động, chiếc bình nhẹ nhàng lay động, nhưng lực đạo không mạnh, va chạm kéo dài rồi một lúc liền ngừng lại. Đỗ Địch An lấy bình ra khỏi mặt đất, đặt sang một bên, chưa hề mở ra xem. Niêm dịch chết hay sống hắn cũng không thèm để ý, nếu như có thể, hắn vẫn hy vọng nó có thể sống sót để tiến hành nghiên cứu, nhưng lấy tình cảnh trước mắt hắn mà nói, có thể mang vật này rời khỏi nơi đây là tốt lắm rồi.
Con thủy tinh hoang trùng kia tuy lớn, nhưng sau khi hòa tan lại không có nhiều niêm dịch, giống như bị cô đọng lại, có thể chứa đựng ở bên trong bình chứa ngang với quả bóng rổ, giúp cho Đỗ Địch An tiết kiệm được không ít không gian.
Sau khi sắp xếp niêm dịch thủy tinh hoang trùng gọn gàng, Đỗ Địch An nhìn về phía Hoang thần lún vào trong vách đá kia, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, hắn luôn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nhất thời lại không nói ra được. Nhưng mà trước mắt vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để vật ấy mang đi.
Hoang thần này thân cao gần mười mét, trực tiếp cõng mang đi tất nhiên là không thể được, hơn nữa mùi Hoang thần có thể dẫn dắt đồ vật khủng bố trong khu vực Vực Sâu, nhất định phải dùng túi hoặc hộp chứa bọc kín lại, giống như mấy khối thịt Sylvia hắn mang theo bên người vậy. Hắn vừa suy nghĩ vừa đi tới trước mặt Hoang thần, ở góc độ hai bên trái phải nhìn một chút, đánh giá độ dày thân thể Hoang thần này, trong lòng yên lặng tính toán.
Bao lưng của hắn cao ba thuớc, độ dày hai mét, rộng cũng là hai mét, trong những túi đeo lưng dùng để săn bắn ở Ngoại Bích cũng được xem là có dung tích lớn nhất. Nếu như nhét thân thể Hoang thần này vào trong, tất nhiên là sẽ nhét không vừa.
Hắn cân nhắc trước có thể cắt nhỏ nàng ra thành từng khối thịt chỉnh tề, sau đó xếp vào balo sau lưng. Chỉ là xem độ dày thân thể Hoang thần này, đặc biệt là đám tứ chi to nhỏ dữ tợn ở nửa người dưới, lấy dung tích bao lưng của mình vẫn còn có chút miễn cưỡng.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn có ý định tạm thời giữ lại thi thể Hoang thần này hoàn chỉnh, không nên phá hoại. Trước mắt làm sao để rời khỏi nơi này cũng là một nan đề đau đầu. Trong nháy mắt đã qua hai ngày. Thương thế của Helisha rốt cục đã khôi phục hoàn toàn, Đỗ Địch An không chém đứt thân thể Hoang thần, chỉ chặt đứt một cái tứ chi dữ tợn giống như chân nhện, ném vào túi đeo sau lưng, sau đó đồng thời mang theo Amily cùng Helisha chuẩn bị tới bên ngoài hang động thăm dò tình hình. Rời khỏi hang sâu, Đỗ Địch An trở lại hành lang, lập tức phát hiện có điểm bất thường.
Những thi thể Hoang Trùng to lớn bị hắn chặt đứt trong hành lang, dĩ nhiên chỉ còn dư lại một ít đoạn thân thể vụn vặt, toàn bộ hành lang có vẻ rất trống trải, mà thời điểm hắn từ nơi này rời đi, thi thể Hoang Trùng chồng chất cao đến nửa mét, hầu như không có chỗ đặt chân. Đỗ Địch An nhìn về phía Amily bên cạnh, cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Amily nháy mắt, vô tội đáp:
- Ta làm sao biết?
- Ngươi ăn?
Đỗ Địch An híp mắt, hắn chú ý tới thể chất của Amily đã đạt đến mức độ Khai Hoang Giả, tốc độ tăng lên như vậy quả thực như ngồi hỏa tiễn, hắn hoài nghi nếu tiếp tục cho nàng ăn, có thể ở trong hang động này ăn thành Vực Sâu Cất Bước giả! Amily lườm hắn một cái, nói:
- Coi như ta là heo cũng không ăn được nhiều như vậy!
Thời điểm ta tới đây đã phát hiện Hoang Trùng nơi này biến mất rất nhiều, mỗi lần tới đây đều nhìn thấy thiếu một mảng lớn, đoán chừng là chúng nó chạy ra bên ngoài hành lang để tránh né rồi.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, liếc mắt nhìn nơi sâu trong hành lang. Quả thực mấy ngày nay hắn nhìn thấy số lần Amily rời khỏi hang động cũng không nhiều, coi như nàng ăn cả ngày cả đêm không ngừng cũng không ăn được nhiều Hoang Trùng như vậy, huống hồ tuy rằng nàng đã thích ứng được Hoang Trùng rồi, nhưng cũng không phải rất tình nguyện ăn vật này, sức ăn có hạn.
Hắn bước vào trong hành lang, chậm rãi về phía trước, phát hiện số lượng Hoang Trùng càng ngày càng ít, lúc đi đến đoạn hành lang mà hắn dùng than mỏ thạch chiến đấu lúc trước, phát hiện bầy Hoang Trùng phổ thông bị hắn giết tan đàn xẻ nghé lúc trước đã không còn, trên mặt đất rất trống trải, chỉ có một số vách đá có khe hở mới lưu lại một số Hoang Trùng lớn bằng ngón tay, đang chậm chạp bò ở bên trong.
Đỗ Địch An hơi nhíu mày, tình huống này rất quái dị, lẽ nào là những thôn dân khác đã tới đây? Nhưng mà nơi này cũng không lưu lại mùi. Hắn trầm ngâm chốc lát, theo hành lang tiếp tục đi lên phía trước. Mới đi không bao lâu, bỗng nhiên hắn nhìn thấy mặt đất có một vết lõm lớn, rộng chừng nửa mét, tựa hồ là bị một đồ vật hình tròn nào đó tạo nên. Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ vết lõm, hơi dính nhơm nhớp, ngửi một chút, là mùi vị niêm dịch trên người Hoang Trùng. Trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu lên, dọc theo vết lõm nhìn về lên bóng tối phía trước.