← Quay lại trang sách

Chương 984 Súng Laser

Chẳng lẽ nói, nơi này còn có một con Đại Hoang trùng? Trong mắt Amily lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, nàng cũng nhìn thấy vết sâu to lớn trên mặt đất. Lúc này trong hang động ngoại trừ hoang trùng, tựa hồ cũng không những khác quái vật tồn tại.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, suy nghĩ trong giây lát rồi tiếp tục đi đến phía trước. Dấu chân lối đi tiến về phía trước, mãi cho đến khi lối đi phía trước dẫn đến ngã ba, dấu chân tiến bào một ngã rẽ ngõ cụt. Lối đi này cũng là địa phương các thôn dân thăm dò, chiều sâu hơi ngắn, hoang trùng ở lại cũng ít.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn những vết trơn trượt này, dùng nhiệt cảm giác thị giác nhìn lướt qua, bên trong cũng không có nguồn nhiệt phản ứng. Thôn dân đến Địa Long Động hẳn là đã sớm triệt lui ra rồi, bình thường thời gian thăm dò chỉ khoảng nửa ngày. Dù sao lối đi này sâu hơn cũng là mấy trăm mét, nếu như không phải bên trong nguy cơ tứ phía, thời gian nửa ngày đã đủ đi lại bên trong hơn trăm lần rồi.

- Chúng ta đừng đi nữa nhé?

Amily lén nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu. Coi như Amily không nói hắn cũng sẽ không lần theo đồ vật dường như là siêu cấp Đại Hoang trùng này. Từ dấu vết để lại này có thể dự đoán ra thể tích của nó, nếu so sánh con kia thủy tinh hoang trùng kia còn lớn hơn.

Cức mạnh coi như không phải chúa tể thì chí ít cũng là Nội Hoang cấp, lúc này hoang trùng đối với hắn mà nói chỉ là vô dụng, giết cũng phí công, trái lại còn lãng phí thể lực của mình. Amily thấy Đỗ Địch An hiếm thấy lắm mới nghe theo lời đề nghị của nàng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn thêm hắn một lát.

Đỗ Địch An chạy thẳng theo hang động, cửa động đã ở phía trước không xa. Sau khi đi mấy chục mét hắn đã nhìn thấy một cửa động nhỏ rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, hắn ngừng lại, lấy ra kính viễn vọng từ trong ba lô. Tuy rằng hắn có năng lực nhìn ban đêm, nhưng buổi tối thị lực khó tránh khỏi kém hơn so với ban ngày. Vả lại giờ khắc này thân ở trong hang động, tầm mắt bị rút ngắn rất nhiều, chỉ có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài cửa động mấy chục mét.

- Đây là cái gì?

Amily nhìn Đỗ Địch An lấy kính viễn vọng ra liền hiếu kỳ hỏi. Đỗ Địch An không để ý đến nàng, dùng kính viễn vọng nhìn lại, lập tức nhìn thấy trước bãi cỏ màu xanh lục bên ngoài cửa động có mấy tên hoang vệ trên người có hình xăm đang đóng giữ, dáng vẻ võ trang đầy đủ, trên đất trống ở phía ngoài, từ lâu đã không có thôn dân tụ tập quan sát, vô cùng trống trải.

Nhưng địa phương trống trải này lại có hai đống cỏ quái dị cao ba, bốn mét, đống cỏ bao phủ rất không chỉnh tề. Tại sao nơi này vô duyên vô cơ lại có thêm hai đống cỏ? Đỗ Địch An khẽ cau mày, hơi tiến lên chừng mười thước, dùng năng lực nhìn xuyên, tầm mắt xuyên thấu đống cỏ. Sau một khắc sắc mặt hắn thay đổi, nhanh chóng lui về địa phương lúc trước, trên lưng toát ra một tia mồ hôi lạnh. Amily nhìn thấy dáng dấp Đỗ Địch An sốt sắng như vậy, trong lòng cảm thấy nặng nề, khuôn mặt nhỏ vẫn duy trì vẻ bất biến, hỏi:

- Như thế nào?

Nghe được lời của nàng, Đỗ Địch An tỉnh táo lại, dường như nghĩ tới điều gì, nhìn Amily một chút, xoay người trở lại hang động, nói:

- Chạy.

Amily ngớ ngẩn, quay đầu lại liếc mắt nhìn bên ngoài hang động mặt, trong mắt hơi phức tạp cùng do dự. Đây là cơ hội hiếm thấy để thoát khỏi địa phương này, lối thoát đã gần ngay trước mắt, mà sức mạnh của nàng lại là tăng lên rất nhiều... Do dự không tới hai giây, nàng vẫn thu hồi ánh mắt, xoay người đi theo Đỗ Địch An tiến vào trong hang động.

Mấy ngày nay thời điểm mỗi khi sức mạnh nàng tăng lên, nàng sẽ lén lút kiểm tra qua thân thủ của mình, biết khoảng cách giữa mình với Đỗ Địch An còn còn rất xa. Nếu như lần này quyết định thoát thân nhất định sẽ bị Đỗ Địch An nắm lấy.

Xuyên qua lối đi, trở lại nơi sâu xa nhất trong hang động, Đỗ Địch An mới ngừng lại, sắc mặt hắn âm trầm. Thời điểm nhìn thấy đồ vật bên trong đống cỏ, suýt chút nữa hắn đã sợ kêu ra tiếng, suy đoán của hắn lại trở thành sự thật, đó là hai ổ đại pháo!

Hơn nữa, đại pháo kia cũng không phải đại pháo nhét hỏa dược, tuy rằng tạo hình bề ngoài tương tự, nhưng dưới năng lực nhìn xuyên thấu, hắn phát hiện bên trong đại pháo này rõ ràng có nguồn năng lượng. Nếu như hắn không đoán sai, kia hẳn là súng laser! Cũng chỉ có vũ khí như vậy, mới cần thiết trí nguồn năng lượng bên trong!

Tuy rằng khả năng này không được khẳng định, nhưng tỷ lệ cũng phi thường cao. Hắn không dám tự mình nghiệm chứng, dù tốc độ của hắn nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tốc độ súng laser oanh kích, hắn âm thầm vui mừng mình đã sớm thăm dò rồi, bằng không mạo muội bước ra khỏi hang động. Nói không chừng chân trước mới vừa bước ra đã bị súng laser oanh tạc vào đầu, trong nháy mắt mất mạng! Hai đống cỏ, hai cái súng laser, khả năng là muốn đồng thời rình giết hắn cùng Helisha.

Thời điểm nhìn thấy nơi ở của đại thần cúng tế có khoa học kỹ thuật hiện đại, hắn đã suy đoán nơi này sẽ có vũ khí loại hình quang năng, không nghĩ tới đối phương trực tiếp lấy ra hai cái súng laser.

Hung khí như vậy coi như là gặp phải quái vật cấp Vực Sâu đều có thể trực tiếp đánh giết rồi! Đương nhiên, điều kiện là phải nhắm vào Chỗ yếu mới được. Đỗ Địch An không biết công hiệu cụ thể của hai ụ súng laser này thế nào, liệu bắn một lần nạp một lần, hay là có thể tích năng lượng bắn liên tục.

Nếu như là có thể bắn liên tục, vậy thì giá trị của hai ụ súng laser này sẽ cao đến đáng sợ. Nếu như chỉ có súng laser, Đỗ Địch An còn không đến mức bị doạ đến mức trực tiếp lui về. Đổi làm người bình thường điều khiển súng laser, hắn có thể dễ dàng từ động tác người bóp cò mà dự đoán vị trí súng bắn đến, sau đó tránh né. Nhưng nếu hai ổ súng laser này đổi thành cao thủ Khai Hoang cấp điều khiến, hắn cũng chỉ có thể bị bắn trúng.

- Đã có món đồ này ở đây, như vậy suy đoán trước đó của ta hẳn là đúng. Nơi này có phi thuyền người ngoài hành tinh, hoặc là đồ vật tương tự như phi thuyền, để lại khoa học kỹ thuật rất tân tiến. Chỉ là tựa hồ người ở nơi này cũng không học được gì từ đó, chỉ có thể vận dụng mà không phân tích những khoa học kỹ thuật này phát triển chính mình.

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe, hiện tượng rất then chốt. Chỉ có thể dùng, nhưng không vận dụng khoa học kỹ thuật bên trong để phục vụ sinh hoạt, điều này nói rõ người nơi này chỉ có kiến thức nửa vời đối với những thứ đồ này.

- Xem ra thủ đoạn của các ngươi còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp lên một cái, cúi đầu nhìn Amily ở một bên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói:

- Hơn nữa tâm tư cũng đủ tàn nhẫn, dự định để ngươi chôn cùng một chỗ với ta?

Trong lòng Amily nhảy một, làm bộ nghe không hiểu nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Đại thần cúng tế ở bên ngoài mai phục ta, chuyện này ngươi biết chưa?

Đỗ Địch An nhìn nàng:

- Ngươi cảm thấy hiện tại ta nên làm như thế nào đây?

Amily mờ mịt nói:

- Cái gì mà mai phục, ngươi nói gì vậy?

- Không cần diễn nữa, đỡ tốn thời gian.

Đỗ Địch An nhìn nàng chằm chằm:

- Bên ngoài đã chuẩn bị tốt cạm bẫy, chỉ là ta rất muốn biết, hai ổ đại pháo kia các ngươi chiếm được từ đâu. Là ở bên trong đồ vật trên đỉnh đầu chúng ta sao?

Nói xong hắn giơ tay chỉ chỉ lên bầu trời. Sắc mặt Amily lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh nàng đã ý thức được vẻ mặt của mình bại lộ rồi, lập tức quay đầu đi, cả giận nói:

- Ta không hiểu ngươi nói gì.

- Ta cũng đã nhìn thấy rồi, còn muốn diễn?

Đỗ Địch An liếc nàng một chút, lầm bầm nói:

- Ánh đèn trên đỉnh thôn các ngươi sáng sủa như vậy, hẳn là cần không ít nguồn năng lượng đi. Ngoại trừ năng lượng mặt trời. Tại chỗ này của các ngươi, ta thực sự không nghĩ ra trạm phát điện đặt được ở chỗ nào, ta rất muốn đi xem địa phương nối liền với đèn điện.

Sắc mặt Amily khó coi, biết Đỗ Địch An đã nhìn thấu kế hoạch của nàng cùng đại thần cúng tế, điều này làm cho nàng uất ức phiền muộn, thậm chí là hậm hực, buồn bực nói:

- Làm sao ngươi biết chùm sáng pháo kia? Ở Thần Bích của các ngươi cũng có?