Chương 1007 Lãnh Địa Chế Định
Dưới trướng mỗi lãnh chúa đều có lượng lớn chiến sĩ, giữa các lãnh chúa sẽ tranh cướp lãnh thổ tài nguyên lẫn nhau, chinh chiến liên tục, mà mỗi lần chiến tranh bộc phát, bị ảnh hưởng đầu tiên chính là cư dân ở biên giới lãnh địa.
Có thể nói, những người ở nơi này quanh năm hứng chịu đủ ngọn lửa chiến tranh tàn phá. Tuy rằng quý tộc Sylvia cũng sẽ tranh cướp lãnh địa cùng của cải lẫn nhau, nhưng hiếm khi bạo phát chiến tranh trực tiếp, đều là minh tranh ám đấu trên thương trường, hơn nữa sẽ quan tâm đến mặt mũi. Lúc cục diện căng thẳng cũng sẽ có Kỵ Sĩ Cung Điện cùng với Quân Bộ đứng ra điều tiết, nhưng nơi này lại chỉ có một vương đô. Từ câu trả lời của người trung niên mà xem, trừ phi lãnh chúa quá mức trắng trợn cực đoan tàn sát cư dân ở lãnh địa khác, vương đô mới đứng ra để can thiệp, bằng không cơ bản là không ra mặt.
- Xem ra, nơi này so với Sylvia còn đơn giản thô bạo hơn nhiều. Thực lực là vua, bình dân đáng thương chỉ có thể sống trong lo lắng đề phòng, mỗi khi gặp chiến loạn sẽ phải di chuyển. Nếu như lãnh chúa của mình thắng rồi thì dễ nói, nhưng nếu như bại, rất có thể bản thân sẽ bị tàn sát, hoặc là sẽ trở thành nô bộc tầng thấp nhất của lãnh chúa mới.
Ánh mắt Đỗ Địch An ánh mắt lấp lóe, vương đô chính là quyền lợi trung tâm ở chỗ này, cũng là nơi của của các đại nhân vật. Người nghèo sống ở Địa ngục, người giàu có Thiên Đường. Hiện tại hắn muốn lập tức đến vương đô nhìn thử, nếu như có thể tìm được truyền kỳ ký sinh hồn trùng thay thế cho cánh tay phải thì không thể tốt hơn.
Hơn nữa trong tay hắn bắt được vài con ký sinh hồn trùng, cũng muốn mượn sách ma vật của tòa Thần Bích này để giám định một chút. Dù sao vật chủ của những ký sinh hồn trùng này đều bị hắn chém giết trên đường tới đây, sách ma vật mà Thần Quốc dành cho nơi này hẳn là không giống với Sylvia.
Đi qua từng thôn trang cùng với thôn trấn, có chỗ phồn vinh, có chỗ tiêu điều. Không bao lâu sau, Đỗ Địch An đã đi đi đến một thị trấn phồn vinh nhất trong nhưng thị trấn mà hắn đã đi qua. Nhìn lướt qua, đường đi trong thị trấn này đều được lát đá, rõ ràng là khác với những con đường chỉ làm từ bùn đất của những thôn trấn khác, hơn nữa nhân khẩu trong thị trấn này cũng nhiều vô kể, tùy ý có thể nhìn thấy được từng thủ vệ cấp bậc Thú Liệp Giả. Đỗ Địch An đi đến trước thôn trấn, trước tiên cởi chiến giáp cùng với ba lô ra, đồng thời giấu trong một hang động nào đó ở rừng rậm phụ cận. Hang động kia là hang động của một con ma vật có đẳng cấp xấp xỉ 20, để cho con ma vật này canh giữ hẳn là không có vấn đề gì, chỉ sợ ma vật kia bị hắn trực tiếp doạ chạy, không dám về động nữa thôi.
- Trước tiên thăm dò sâu cạn.
Đỗ Địch An nhìn một tòa nhà lớn ở giữa thôn trấn, ở trước tòa nhà này là một vùng quảng trường phồn hoa náo nhiệt, các tòa nhà cùng dãy nhà chung quanh quảng trường đều là vị trí đắc địa với nhiều cửa hàng, mà phía sau quảng trường là một trang vuên cực kỳ rộng rãi xa hoa, bên trong là mấy toà biệt thự sang trọng.
Lúc hắn đi tới quảng trường, có thể thông qua song sắt ở ngoài trang viên nhìn thấy trên sân cỏ bên trong có người hầu cùng người làm vườn đi tới đi lui. So với thôn trang hoang vu hắn gặp được trước đó, thị trấn này đã xem như là Thiên Đường, mà trang viên này lại giống như là chỗ ở của thiên thần, sạch sẽ, ngăn nắp, trang nhã và rất phong cách.
Nhưng mà phong cách này chủ yếu được người phương Tây yêu thích, Đỗ Địch An cũng không thích phong cách này. Hắn dùng nhiệt thị cảm giác quét vào, rất nhanh đã nhìn thấy từng bóng dáng nguồn nhiệt, toàn bộ đều trải rộng bên trong biệt thự trải, giống như là vô số tia hồng ngoại chiếu vào vậy, trong đó có ba nguồn nhiệt khiến Đỗ Địch An tương đối chú ý, vậy mà lại là Khai Hoang Cấp! Trong trang viên lãnh chúa đầu tiên hắn gặp phải lại có ba vị cao thủ Khai Hoang Cấp! Hơn nữa đây còn chưa loại trừ khả năng có Khai Hoang Giả ẩn núp trong bóng tối, hoặc là Khai Hoang Giả có năng lực giấu đi nguồn nhiệt.
Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, phải biết, ở trong Sylvia, ngoại trừ Thú Ma Gia Tộc cùng với Quân Bộ ở Nội Bích, cơ bản là sẽ không nhìn thấy cao thủ Khai Hoang Cấp. Đỗ Địch An híp mắt, ngẩng đầu nhìn sắc trời, chuẩn bị chờ buổi tối mới động thủ.
Màn đêm thăm thẳm. Đỗ Địch An vươn mình lẻn vào trang viên, tuy rằng đã hơn mười một giờ khuya, nhưng trong trang viên vẫn có đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa Đỗ Địch An xem tình huống này, phỏng chừng sẽ thắp qua đêm, hắn cũng lười đợi thêm nữa.
Bọn người hầu trong trang viên cũng đã ngủ rồi, ngủ ở căn hầm phía dưới trang viên, bên trong hầm này rất nhiều điểm đỏ tụ tập một chỗ, mà ở trong biệt thự tinh xảo lại chỉ có mười mấy điểm đỏ, tương đối phân tán.
Đỗ Địch An lần theo một người lúc nào cũng có chấm đỏ đậm đặc nhất đi theo, đây chính lãnh chúa ở đây, bên người lúc nào cũng có Khai Hoang Giả bảo vệ, phần lớn là vì lãnh chúa ở Thần Bích này đều đề phòng lẫn nhau, sợ bị lén lút tập kích, nhưng mà như vậy cũng vừa hay có thể cung cấp mục tiêu rõ ràng cho hắn.
- Hô!
Lothik thở nhẹ ra một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, rốt cục đã làm sự tình xong xuôi. Đừng nhìn người lãnh chúa như hắn bên ngoài phong mang, hưởng thụ không hết, nhưng mỗi ngày đều rất mệt mỏi, mọi chuyện lớn nhỏ bên trong lãnh địa đều cần đến hắn quản lý, hơn nữa mấy gian cửa hàng dưới trướng hắn ở bên trong vương đô cũng cần hắn điều hành.
Những chuyện này nói thì đơn giản, nhưng đổi lại là người bình thường, làm chủ của một gian cửa hàng đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, huống hồ là tất cả mọi chuyện bên trong một lãnh địa to lớn như vậy?
Cũng may dưới trướng hắn có không ít trợ thủ đắc lực, giúp hắn đơn giản cùng cụ thể hóa mọi chuyện rồi. Bằng không những chuyện phiền phức này chỉ cần đọc thôi cũng cần mấy ngày thời gian.
- Đại nhân cực khổ rồi.
Bên cạnh, một người thanh niên mặc khôi giáp màu xanh đen cúi đầu nói.
Lothik nở nụ cười đáp:
- Ta đã nói với ngươi, không cần phải căng thẳng như thế. Mặc một thân khôi giáp này sẽ rất mệt mỏi.
- Ta hiểu được, vạn nhất kẻ địch đến đây thì ta cũng có thể chắn ở trước mặt đại nhân.
Thanh niên cung kính nói.
Lothik khẽ mỉm cười, còn không đợi hắn nói thêm câu gì, đột nhiên thanh niên kia lao tới, đằng đằng sát khí.
Con ngươi Lothik co rụt lại, trong lòng ngơ ngác, ý nghĩ đầu tiên chính là những tên kia bị mua chuộc rồi? Nhưng rất nhanh, hắn đã thấy thanh niên kia vọt tới trước mặt mình, lại lập tức quay lưng lại với mình, đầu nhìn chằm chằm về đằng trước.
Hắn nhìn về phía trước, lập tức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trong phòng đã có một bóng người gầy gò đang đứng, tuy rằng trong phòng có tia sáng, nhưng bây giờ lại quá muộn rồi. Hắn có tính cách tiết kiệm cho nên không thắp hết tất cả đèn trong gian phòng, càng làm cho hắn trong thời gian ngắn không thể thấy rõ sắc mặt của người này.