← Quay lại trang sách

Chương 1006 Tìm Hiểu Tình Hình

Đỗ Địch An hơi run, ngừng lại, giơ tay lên che mắt, sau khi xác nhận mình không bị hoa mắt, chính là Thần Bích!

Hắn sửng sốt tại chỗ mấy giây, sau đó mới phản ứng được, trong lòng có một cảm giác hưng phấn không tên, đây là toà Thần Bích thứ hai hắn gặp được, ngoại trừ Sylvia Thần Bích!

Có phải là những người xâm lấn lúc trước kia cũng giống như hắn, từ giữa khu vực Thâm Uyên, vượt núi băng đèo mới tập kích tới?

- Không biết Thần Bích này có phải là nơi những tên Thâm Uyên kia ở, vẫn là một Thần Bích tương tự Sylvia, hoặc cũng có thể là một địa phương yếu ớt hơn?

Trong mắt Đỗ Địch An chợt lóe sáng, nếu như là Thần Bích thực lực yếu hơn, hắn cũng không ngại trở thành kẻ xâm lấn, cướp đủ sẽ lập tức chạy.

Hắn xốc lại tinh thần, mang theo Helisha nhanh chóng đi tới. Lúc cách Thần Bích càng ngày càng gần, hắn bắt đầu dùng năng lực Thấu Thị, nhìn trước xem chung quanh Thần Bích có lính gác mai phục hay không. Tuy rằng ở Sylvia không có bố trí như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là những Thần Bích khác sẽ không như vậy. Sau khi kiểm tra một phên, cũng không có nhìn thấy lính gác, Đỗ Địch An triển khai ma dực, ôm Helisha bay lên.

Thần Bích cao ngàn mét nhanh chóng được rút ngắn, Đỗ Địch An bay vọt lên trên đỉnh. Tạo hình cùng độ cao của Thần Bích này khiến hắn cảm thấy đặc biệt thân thiết cùng với quen thuộc, giống như đã trở lại Sylvia Thần Bích vậy. Hắn nhanh chóng đi tới một bên khác của Thần Bích.

Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy trong Thần Bích non xanh nước biếc, một mảnh rừng cây tươi tốt, hoàn cảnh ưu mỹ. Ở địa phương trong tầm mắt hắn cũng không có vết tích con người. Hắn biết, địa phương càng gần Thần Bích, phóng xạ càng nghiêm trọng, tất cả đều là khu vực hoang vu, tuy rằng nhìn như hoàn cảnh ưu mỹ, nhưng mà bên trong lại ẩn giấu không biết bao nhiêu mãnh thú bị phóng xạ làm cho biến dị, cùng với ma vật cấp thấp.

- Không nghĩ tới, ở trong khu vực Thâm Uyên này lại thực sự có thể tìm được tòa Thần Bích thứ hai. Nhưng nghĩ lại, trong ngàn dặm chung quanh đây cũng không tính là khu vực Thâm Uyên nữa rồi. Trong vòng ngàn dặm ngay cả ma vật cấp Chúa Tể cũng chưa từng nhìn thấy, như vậy xem ra, phân bố khu vực Thâm Uyên này lẽ nào chính là Thần Bích ở nơi xa nôi hoang vu nhất?

Đỗ Địch An suy tư, trong lòng hắn mơ hồ có thể nhìn được phân bố cách cục của thế giới rồi. Thần Bích đứng sừng sững, ở nơi biên giới Thần Bích xa nhất, địa phương không khai thác, chính là Thâm Uyên.

- Loại trừ những khu vực này không khai thác, là bởi vì những chỗ này có "Ma hố”. Trong nhật ký của Aristotle có ghi chép, ma hố là địa phương thâm thúy nhất ở giữa Thâm Uyên. Khoảng cách tới ma hố càng gần, ma vật càng mạnh, hiển nhiên ở chung quanh ma hố không thích hợp để kiến tạo Thần Bích, hoàn cảnh địa lý ma hố là không cách nào thay đổi được, vì vậy Thần Bích được kiến tạo ở địa phương cách ma hố tương đối xa. Nếu như vậy, Thâm Uyên cũng không phải là một khu vực bị phong kín.

Trong lòng Đỗ Địch An rốt cục đã phác hoạ ra một bức tranh của thế giới này. Giống như trong một thế giới tràn ngập bóng đêm, mỗi một toà Thần Bích cũng giống như một toà tháp hải đăng, ánh sáng bên trong tháp hải đăng toả ra chính là khu vực săn thú, mà ở khu vực hắc ám xa hơn, ánh sáng không chiếu tới chính là Thâm Uyên!

Đỗ Địch An bay lượn, đáp xuống Thần Bích. Phóng xạ ở nơi này đã thấp hơn bên ngoài rất nhiều rồi, hít vào không khí ở đây cảm giác thấy rất trong lành cùng tự nhiên, không có mùi vị kỳ quái hỗn tạp. Hắn vốn định tìm một chỗ ở chung quanh đây, trước tiên giải quyết sự tình cánh tay phải rồi nói sau, nhưng mà thật vất vả mới gặp được một tòa Thần Bích mới tinh, hắn rất hiếu kỳ hoàn cảnh bên trong này như thế nào, có giống như Sylvia Thần Bích hay không?

Quan trọng nhất chính là trình độ cao thủ nơi này ra làm sao? Hắn thu liễm khí tức lại, thâm nhập về phía trước hơn hai trăm dặm, lập tức nhìn thấy bóng dáng chuồng gia súc cùng với thôn trấn của nhân loại. Tuy rằng lộ trình hơn hai trăm dặm rất xa, nhưng thổ địa trong Thần Bích cực kỳ bao la, dễ dàng chứa được mấy chục triệu người không thành vấn đề, hơn hai trăm dặm đất hoang cũng không tính là gì.

- Không có tường vây?

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, trên đường đi tới hắn cũng gặp được không ít dã thú biến dị cùng ma vật cấp thấp, đều tồn tại sánh ngang với Thú Liệp Giả. Chuồng gia súc làm bằng chất gỗ thô ráp này nhìn như kiên cố, nhưng ở trước mặt dã thú biến dị không hề có lực phòng hộ, đổi lại là Sylvia, chí ít còn có vách tường hoàng kim bảo vệ. Tuy rằng vách tường cao kiên cố kia được kiến thiết, tác dụng chủ yếu là dùng để cách ly với dã nhân.

Ánh mắt Đỗ Địch An quét qua, lập tức thấy rõ số lượng dân cư cùng thực lực của thôn trấn phía sau chuồng gia súc này, tất cả đều là người bình thường, chỉ có sáu người có nhiệt lượng hơi cao, trong đó hai người đứng ở một bên chuồng gia súc, có vẻ là đang thủ vệ, sức chiến đấu hẳn là cao hơn một chút so với Thập Hoang Giả, khoảng chừng gấp ba đến năm lần người bình thường. Đỗ Địch An để Helisha ngừng lại ở rừng rậm phía xa, hắn lặng yên đi vào trong thôn, tìm được một người có nguồn nhiệt tương đối cao đang đi lẻ, Đỗ Địch An bắt lấy hắn mang tới rừng cây xa xa. Người bị Đỗ Địch An chộp tới này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, lúc bị Đỗ Địch An vứt lên trên mặt đất hắn mới nhìn rõ dáng dấp của Đỗ Địch An, lập tức bị một thân chiến giáp Cát Liệt Giả dữ tợn của Đỗ Địch An doạ đến sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:

- Ngươi, ngươi là người nào?

Hắn nói chính là ngôn ngữ thông dụng của Thần Bích. Thời điểm Đỗ Địch An lẻn vào, sau khi nghe được những thôn dân kia nói chuyện với nhau, hắn đã biết sau khi bắt lấy kẻ này sẽ không xuất hiện tình huống bất đồng ngôn ngữ. Từ điểm này mà xem, có thể thấy rằng nơi đây cũng không giống với Sylvia.

- Thành thật trả lời vấn đề của ta ngươi có thể còn sống trở về, những lời thừa thãi không cần nói, biết chưa?

Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lùng, tự thân có một luồng sát khí uy nghiêm đáng sợ, dọa cho người trung niên vội vàng gật đầu.

Dưới sự phối hợp của người trung niên, chừng mười phút sau, Đỗ Địch An đã hỏi xong những gì mình muốn biết, sau đó đánh ngất xỉu người này, xoay người mang theo Helisha rời khỏi nơi đây.

- Không nghĩ tới nơi đây còn có chế độ đặc quyền trắng trợn hơn so với Sylvia.

Đỗ Địch An vòng qua thôn trấn tiếp tục tiến lên phía trước, thông qua người trung niên, hắn biết sở dĩ thôn này ở đây là bởi vì bọn họ tiến cống đồ vật thiếu, vì vậy bị phân phối đến nơi này. Tất cả cư dân ở đây đều cần phải cống hiến vật tư cho lãnh chúa mới có thể được che chở. Lãnh chúa nơi này cũng tương tự với lãnh chúa quý tộc ở Sylvia, nắm giữ quyền sinh sát bên trong lãnh địa của mình. Nhưng ở đây cũng không có khu buôn bán, chỉ có từng vùng lãnh địa, cùng với lượng lớn người hầu, cư dân cùng với nông nô bên trong lãnh địa.