← Quay lại trang sách

Chương 1010 Phải Mua

Nhìn thấy truyền kỳ ma vật này, Đỗ Địch An đã động tâm rồi. Cát Liệt Giả tuy tốt, nhưng ma năng công kích của Khẩn Cầu Giả cũng không kém, dựa theo miêu tả trên sách ma vật này, ma năng công kích chỉ là một tên gọi, trong thân thể Khẩn Cầu Giả sẽ phát tán ra ma khí nồng độ cao.

Theo Đỗ Địch An, khả năng ma khí này là năng lượng phóng xạ, mà tựa hồ Khẩn Cầu Giả có thể tùy ý chi phối cùng tụ tập loại năng lượng này, thời điểm công kích sẽ truyền vào trong cơ thể kẻ địch, hoặc là tấn công từ xa. Mặc kệ là như nào đều là phi thường đáng sợ. Phải biết nếu như lượng lớn năng lượng phóng xạ trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể kẻ địch, đủ để khiến kẻ địch bị mất mạng tại chỗ!

Tuy rằng sự công kích của nó không giống Cát Liệt Giả thẳng thắn như vậy, trực tiếp chặt đứt, nhưng hiệu quả nhưng càng tốt hơn, tỷ như săn giết hoang trùng, loại vật dù chặt đứt thân thể vẫn có thể tồn tại ngoan cường như cũ, ma năng công kích liền có thể trực tiếp từ nội bộ triệt để phá hủy! Đỗ Địch An lại nhìn ma vật xếp hạng thú hai, “Linh Mị giả".

Năng lực của "Linh Mị giả" này rất đặc trưng, gắn liền với từ 'Mị', có năng lực mê hoặc cực đại, có thể mê hoặc phần lớn kẻ địch, thậm chí có thể làm cho rất nhiều kẻ địch và ma vật mạnh mẽ hơn mình thả lỏng cảnh giác, giảm bớt địch ý. Trừ năng lực này ra, về những phương diện công kích, phòng ngự, ẩn núp, trinh sát... đều không am hiểu! Màn giới thiệu này khiến Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, mê hoặc kẻ địch? Mê hoặc thế nào? Đây chính là thế giới hiện thực, lẽ nào ma vật này còn có thể triển khai yêu thuật hay sao? Hắn tiếp tục xem, rất nhanh đã hiểu rõ ra, trong lòng có một tia chấn động. Hình thái của Linh Mị giả này nhỏ bé vô cùng, tương tự với con bướm, thuộc về loại biết bay. Nó mê hoặc chủ yếu là dựa vào bột phấn đặc biệt ở trên người tỏa ra, tạo ra ảo giác cho kẻ địch, thậm chí có thể khiến cho kẻ địch xem nó như đồng loại của mình, hoặc là thiên địch của mình!

Nhìn thấy giải thích cặn kẽ này, cuối cùng Đỗ Địch An cũng coi như rõ ràng tại sao một ma vật về phương diện chiến đấu chính diện yếu nhớt như vậy cũng có thể xếp vào hàng ngũ truyền kỳ, hơn nữa còn xếp thứ hai, chỉ đứng sau Khẩn Cầu Giả toàn năng kia thôi.

Hóa ra là nó dựa vào một chiêu thức có thể ăn cả trời đất. tuy rằng năng lực mê hoặc này chiến đấu chính diện rất yếu, nhưng nếu như dùng tốt cho dù là Khẩn Cầu Giả cũng không sánh được. Quan trọng nhất chính là lúc đối mặt với ma vật mạnh mẽ hơn, năng lực sinh tồn này vượt xa các ma vật khác. Chế tạo ảo giác có chút tương tự với "Dục Mộng Giả", nhưng mà Dục Mộng Giả là thông qua độc tố trực tiếp khống chế, có thể sản sinh hiệu quả ảo giác nô dịch lâu dài, hơn nữa công kích bằng độc có một không hai, năng lực chiến đấu chính diện khá mạnh. Mà Linh Mị Giả này chỉ có thể dựa vào ảo giác để tạo ra hiệu quả đe dọa, hoặc là hiệu quả thân thiết, sức mạnh giết địch chân chính lại rất yếu, mạnh thì có mạnh, nhưng quá đơn lẻ...

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe, suy nghĩ tác dụng của Linh Mị giả mang đến, trong lòng thở dài. Nếu như năng lực của Linh Mị giả này được thể hiện ở trên người Khẩn Cầu Giả, vậy thì đúng thật là hoàn mỹ. Nếu như cộng thêm cả Cát Liệt Giả nữa, vậy thì càng hoàn mỹ hơn. Nếu như cộng thêm hỏa diễm cao áp cùng với phòng ngự của Ma Long giả nữa... Đỗ Địch An càng nghĩ càng xa, cảm thấy năng lực của những truyền kỳ ma vật này làm sao tổng hợp đến một con, đây quả thực chính là sinh vật hoàn mỹ vô địch! Nhưng mà hắn cũng biết trăng cũng có tròn có khuyết, trên đời cũng không tồn tại đồ vật hoàn mỹ. Nếu để cho hắn chọn thì vẫn là Khẩn Cầu Giả tốt hơn một chút. Dù sao có một số kẻ địch, hắn không thể chỉ dọa chạy là có thể hóa giải oán hận trong lòng, nhổ cỏ tận gốc mới là chuyện hắn thích làm.

Đỗ Địch An tiếp tục mở xem, những truyền kỳ ma vật đằng sau cũng đều có năng lực đặc biệt của riêng mình, không hề giống nhau, nhưng truyền kỳ ma vật càng rớt lại phía sau, năng lực lại càng bình thường, thậm chí tác dụng giống với những con ma vật xếp trước, nhưng về cường độ trên lại yếu hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà số lượng truyền kỳ ma vật ở nơi này cũng khiến cho Đỗ Địch An rất thán phục, có tới ba mươi bảy loại! Sylvia mới chỉ vẻn vẹn có tám con, mà nơi này lại có đến ba mươi bảy con! Chỉ riêng số lẻ cũng sắp bằng tổng số lượng truyền kỳ ma vật ở Sylvia rồi! Nhưng mà Đỗ Địch An cũng chỉ thấy bốn, năm con vừa mắt. Hắn quay sang Lothik hỏi:

- Tất cả ma vật trên này đều có thể tìm được sao? Ta muốn ký sinh hồn trùng của Khẩn Cầu Giả này!

Lothik thấy Đỗ Địch An xem lâu như vậy, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của Đỗ Địch An, nghe được hắn nói, trong lòng hơi động, trên mặt lại cười khổ nói: "Đại nhân, "Khẩn Cầu Giả" này là truyền kỳ ma vật xếp hạng đệ nhất, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu không ngài đổi một loại khác?

- Ta chỉ hỏi ngươi có thể làm được hay không!

Đỗ Địch An híp mắt, lạnh lùng nói, hắn nghe ra Lothik không có từ chối rõ ràng, xem ra là có hi vọng. Điều này làm cho hắn có chút hưng phấn, vốn hắn không ôm bao nhiêu hi vọng, dù sao Dục Mộng Giả xếp hạng đệ nhất Sylvia chính là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, chỉ tồn tại ở trong lịch sử, còn tưởng rằng nơi này cũng là như thế.

Khóe miệng Lothik chua xót, vốn là hắn muốn nói chuyện uyển chuyển một chút, nhắc đến Khẩn Cầu Giả rất khó tìm, để cho Đỗ Địch An lầm tưởng rằng không cách nào lấy được. Không nghĩ tới thái độ của Đỗ Địch An thô bạo như vậy, nói chuyện lại rất trực tiếp khiến hắn không cách nào quanh co lòng vòng từ chối. Nếu trực tiếp lắc đầu nói không thể, vạn nhất Đỗ Địch An sau khi rời khỏi nơi này lại đi đến những khác lãnh địa khác, hiểu được việc này, hơn phân nửa sẽ quay về trả thù hắn. Hắn không chịu nổi cao thủ giống như Đỗ Địch An đến ám sát mình.

- Có thể lấy được, thế nhưng phải dùng giá rất cao...

Lothik vô cùng đáng thương nói, nhưng mà lời vừa nói ra được một nửa đã bị Đỗ Địch An cắt ngang rồi.

- Mặc kệ là giá cả cao bao nhiêu, nhất định phải lấy được!

Trong mắt Đỗ Địch An loé ra một vẻ vui mừng, không chút do dự nói. Hắn không nghĩ tới Lothik thật sự có biện pháp lấy được, đây chính là một lãnh chúa mình tùy tiện bắt được, lãnh chúa giống như hắn còn có ba mươi, bốn mươi người. Nhưng mà một lãnh chúa nho nhỏ như vậy lại có thể lấy được đệ nhất truyền kỳ ma vật tới tay, quả thực là khó mà tin nổi! Nhưng mà, hắn tin tưởng Lothik sẽ không phải nói láo, bởi vì hắn không cần phải làm vậy. Cho dù hắn lo lắng chọc giận mình lại càng không thể cậy mạnh đi làm, vì như vậy sẽ càng làm mình tức giận hơn, nguy hiểm càng lớn hơn.

Lothik há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì, nghĩ thầm ngươi nói rất đơn giản, cũng không phải là ngươi mất tiền.

Nhưng mà lời này hắn cũng chỉ dám nói trong lòng mà thôi. Nếu thật sự nói ra, không biết được Đỗ Địch An sẽ làm ra được chuyện gì, từ thái độ Đỗ Địch An giết người không chớp mắt lúc trước, hắn đã biết người trẻ tuổi trước mắt chỉ chừng hai mươi này, tuyệt đối là một tên chủ nhân tàn nhẫn.