← Quay lại trang sách

Chương 1032 Tham dự

Đỗ Địch An bỗng nhiên nghĩ đến nhiều năm trước khi mình vẫn còn là Thập Hoang Giả, dùng thân phận Thập Hoang Giả để tham gia một tiệc rượu quý tộc do tập đoàn Melon tổ chức, lúc vào cửa cũng bị người quát mắng, mà lúc đó tuy hắn đầy tức giận nhưng chỉ có thể nuốt giận lui sang một bên, vật đổi sao dời, không ngờ nhiều năm như vậy lại gặp một màn tương tự.

Nhưng điểm khác biệt là, hắn hiện tại không phải là Thập Hoang Giả như trước kia rồi.

Còn điểm giống chính là, hắn thay đổi, nhưng thế giới lại không thay đổi.

- Ngươi là con cái nhà ai?

Người nói là một trung niên nhân vóc người to lớn, quần áo hoa lệ nho nhã, vừa nhìn liền biết rất có phong độ, lông mày rậm cùng gương mặt vuông khiến tăng thêm mấy phần uy nghiêm, thấy Đỗ Địch An không có phản ứng, khẽ cau mày mở miệng nói.

Đỗ Địch An khôi phục lại tinh thần, lẳng lặng nhìn hắn nhưng không nói gì, cũng không nổi lên muốn giết người, chỉ nắm tay Helisha, xoay người tự nhiên quay vào trong chính sảnh.

- Ngươi….

Trung niên nhân tức giận, không ngờ mình bị một tên tiểu bối làm ngơ, hắn muốn quát vài câu nhưng Đỗ Địch An đã xoay người rời đi, muốn trách cứ phải tăng âm lượng, nhưng như vậy sẽ thất lễ, hắn bực bội nói một tiếng:

- Mấy người bây giờ, giáo dưỡng càng ngày càng tệ rồi, không coi bề trên ra gì!

Lãnh Chúa Vero nói đúng lắm, thế hệ tre bây giờ càng ngày càng không lễ nghi rồi, đại nhân đừng tức giận với bọn tiểu bối này, không đáng.

Bên cạnh có người khuyên nhủ.

- Không tồi không tồi, chúng ta đi nhanh đi.

- Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.

Mấy người khác lập tức nói sang chuyện khác, đánh tan không khí ngột ngạt lúc này.

Sắc mặt Vero lúc này mới hòa hoãn đi mấy phần, nhưng trong lòng âm thầm nhớ gương mặt Đỗ Địch An, khiến mình lúng túng trước mặt mọi người, đợi tìm hiểu ra lai lịch của hắn thì phải bắt cha mẹ hắn tới nhận lỗi!

Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn mới nhanh khôi phục lại như thường, cười nhạt nói:

- Mời các vị, không biết Lãnh Chúa Rose có xuất hiện không.

- Chính sảnh này to thật, không hổ danh là nhà của Lãnh Chúa Rose.

Người bên cạnh thở dài nói.

Mấy người cùng đi vào, rất nhanh liền bị hấp dẫn bởi chính sảnh hoa lệ, tựa hồ trước đó chưa xãy ra chuyện gì.

Sau khi tiến vào chính sảnh, Đỗ Địch An bưng trà uống vài ngụm, mùi vị rất tốt, sau đó lại ăn chút điểm tâm, đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống. Ghế là loại sô pha, mấy bộ ghế quay chung quanh một cái bàn, người ngồi đây nghỉ ngơi rất ít, chỉ có khoảng bảy, tám người trẻ tuổi, tựa hồ là được cha mẹ dắt theo du ngoạn.

Mà cha mẹ bọn họ lại vội vàng kết giao quan hiệ ở tiệc rượu, loại tiệc rượu này chính là nơi giao tiếp, vừa có thể gia tăng tiếng tăm, đối với quý tộc mà nói, ngoại trừ tài nguyên thì quan trọng nhất chính là thể diện, bọn họ được mời, chí ít có thể nói mình được mời tham gia tiệc rượu do Lãnh Chúa Rose tổ chức, có thể thấy quan hệ của mình với Lãnh Chúa Rose là không tệ.

Nếu như có người có ý đồ với họ, còn phải cân nhắc Lãnh Chúa Rose sau lưng họ.

Đỗ Địch An bưng điểm tâm đi, tìm một cái bàn ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa nhìn Lãnh Chúa quý tộc tụm năm tụm bảy trong phòng rực rỡ, hắn tiếp tục chán ngẩm ăn điểm tâm của mình.

- Này, xin chào, ta có thể ngồi đây không?

Bên cạnh truyền đến một âm thanh tuấn lãng.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, khoảng hai mươi tuổi, cười lên rất tỏa sáng.

- Không tiện.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, mở miệng cự tuyệt.

Thanh niên bị nghẹn một thoáng, hơi ngạc nhiên, không ngờ Đỗ Địch An lại trả lời vậy, bình thường người khác nếu không muốn cũng sẽ tìm lý do, vid fuj như ở đây có người ngồi rồi, nhưng Đỗ Địch An lại chính là lười tìm lý do!

Khóe miệng hơi co giật một thoáng, thanh niên vẫn mỉm cười, nói:

- Nơi này cũng không ai ngồi, ta ngồi một chút liền đi.

Nói xong tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt rất nhanh chuyển đến Helisha bên cạnh, con ngươi hơi tỏa sáng, tuy Helisha mang khăn che mặt nhưng màn mỏng không thể che được đường viền gò má, vừa nhìn là biết mỹ nhân cực đẹp.

Hơn nữa cảm giác mông lung này khiến người khác càng hiếu kỳ, muốn tìm kiếm.

- Đây là bạn gái ngươi sao?

Thanh niên liếc nhìn, quay đầu hỏi Đỗ Địch An, trong mắt hơi mong chờ câu trả lời là không phải, nếu như là muội muội hay tỷ tỷ của hắn thì còn hi vọng.

Đỗ Địch An nghe được, bình thản trên mặt nhất thời thu lại, lanh lẽo nói:

- Cút!

Thanh niên trợn mắt nhìn Đỗ Địch An, chỉ hỏi một câu mà thôi, nếu là bạn gái ngươi thì cũng không đến nỗi tức giận vậy chứ? Ý hiền lành trên mặt hắn cũng biến mất, cau mày nói:

- Ta chỉ hỏi một chút, nếu như mạo phạm thì ngài có thể nói với ta, không cần thiết…..

- Ta nói rồi, cút!

Đỗ Địch An quay đầu nhìn hắn.

Thanh niên bực bội đến đỏ mặt, nhưng lúc bị Đỗ Địch An nhìn chằm chằm lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, lỗ chân lông toàn thân hắn co lại, hắn không biết là loại cảm giác gì, nhưng đáy lòng cảm thấy sợ hãi, hơn nữa là vô cùng kinh sợ!

Sắc mặt hắn biến đổi một lúc, đứng dậy nói:

- Ngươi là người nhà vị Lãnh Chúa nào?

- Cút!

Đỗ Địch An đến liếc mắt nhìn cũng lười.

Thanh niên nắm chặt nắm đấm, tàn bạo nhìn Đỗ Địch An, xoay người rời đi, cho dù Đỗ Địch An không nói thì hắn cũng có thể tra ra được, này cũng không phải chuyện khó.

Mấy người bàn khác cũng chú ý đến động tĩnh bên này, thấy thanh niên kia rời đi, nhất thời khe khẽ bàn luận.

Từ đám người đang bàn luận này, Đỗ Địch An cũng biết được thân phận của thanh niên kia, là con của một Lãnh Chúa tiếng tăm, hắn nghe xong vài câu thì không nghe nữa, những người này không cùng đẳng cấp với hắn, nếu không phải ghét phiền phức thì hắn đã giải quyết rồi.

Đỗ Địch An ngồi khoảng nửa giờ, cửa chính sảnh từ từ đóng lại, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Lúc này, Đỗ Địch An đã nhìn thấy Lãnh Chúa Rose, là một nữ nhân ngoài ba mươi tuổi, khí chất thanh nhã cao quý, lại có mấy phần lãnh diễm cùng kiều mị, khiến người khác dễ có cảm giác chinh phục dục vọng.

Bên cạnh vị Lãnh Chúa Rose này có hai thủ vệ, ăn mặc khôi giáp nhưng nguồn nhiệt trong cơ thể không hề che giấu, tất cả đều là Chúa Tể!

Ánh mắt Đỗ Địch An nhìn chăm chú, đồng thời hai vị thủ vệ này cũng nhìn hắn, sau khi thấy Đỗ Địch An liền dời ánh mắt đi.

Đỗ Địch An biết nguyên nhân mà bọn họ nhìn sang là gì, mỗi một Lãnh Chúa quý tộc đều chỉ mang người nhà vào chứ không mang theo thị vệ, chớ nói chi là binh khí. Đây là tiệc rượu chứ không phải phòng nghị sự, ai muốn mang theo thị vệ chính là không nể trọng Lãnh Chúa Rose, nhưng trong này vẫn có ba bốn Lãnh Chúa mang theo thị về vào, những thị vệ này đều là cấp Cao Thủ Khai Hoang Giả, xem lẫn trong đoàn người.

Nhưng thông qua nguồn nhiệt có thể nhìn ra bọn họ là Chúa Tể, họ cũng có thể nhìn ra Đỗ Địch An là thị vệ do một vị quý tộc mang vào.

Sau khi hàn huyên khách sáo, Lãnh Chúa Rose nói ra vài chuyện nhưng không có quan hệ với Cực Băng Trùng cùng Vực Sâu, mà liên quan đến xây dựng Vương Đô, kiến tạo một tòa thần cần sức lực của không ít Lãnh Chúa quý tộc, mà xuất lực cũng có lợi, sau khi xây thành thì những quý tộc này có thể ưu tiên chọn một cứ điểm tốt, mở cửa hàng, vì họ có đóng góp.

Đỗ Địch An nghe Lãnh Chúa Rose nói chi tiết về việc xây thành, tựa hồ không có ý nhắc đến chuyện khác, hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lời đồn Lothik nói lúc trước chỉ là lời đồn?

Đỗ Địch An lẳng lặng ngồi ăn, không rời khỏi chỗ, nếu đến rồi thì không cần phải vội rời đi.

Dưới âm nhạc du dương cùng mấy vị thi nhân được mời tới, bầu không khí tiệc rượu rất hòa hợp, trong nháy mắt đã đến buổi tối, Lothik bỗng nhiên tìm đến Đỗ Địch An, thấp giọng hỏi:

- Đỗ tiên sinh, chuyện Cực Băng Trùng, ngài muốn tham dự không>

Đỗ Địch An nhíu mày:

- Tham dự thế nào?

Lothik nhìn mặt Đỗ Địch An liền biết ý hắn, thấp giọng nói:

- Nếu ngài muốn tham dự, ta có thể làm một cái tiêu chuẩn ở Lãnh Chúa Rose, lần này kiến tạo thành mới chính là chọn tiêu chuẩn tham dự, chỉ là không nói rõ, nhưng ý tứ của Rose rất rõ ràng, nếu người không có tài nguyên thì có thể rời đi, ngươi xem, có không ít Lãnh Chúa đã lui khỏi tiệc rượu rồi, bây giờ những người còn lưu lại đều là người muốn tham gia.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn, thấy hắn không giống nói dối, lại nhìn mấy vị Lãnh Chúa trò chuyện vui vẻ với Rose, suy tư một thoáng, nói:

- Được, nhưng ta muốn nghe cụ thể về chuyện này.

Trong lòng Lothik thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, nói:

- Hiển nhiên, nếu Đỗ tiên sinh đồng ý, vậy đợi lúc tiệc rượu sắp kết thúc, phỏng chừng Lãnh Chúa Rose sẽ đề cập đến chuyện này, đến lúc đó Đỗ tiên sinh liền biết được chuyện gì xãy ra, hiện tại ta cũng không rõ, nhưng ta biết được tin từ người khác, nếu tham dự cần phải có thân thủ cấp Khai Hoang Giả trở lên mới có tư cách tham gia, vì vậy nếu Đỗ tiên sinh muốn tham gia, ta hi vọng ngài có thể đại diện ta để tham gia.

Đỗ Địch An vừa nghe liền biết ý hắn, nói:

- Cái này ngươi không cần lo lắng, nếu sự tình gần như ta nghĩ, ta sẽ không đổi ý, đến lúc đó nói sau.

Lothik liếc nhìn hắn, gật gù, xoay người lẫn vào đám người kia để bắt chuyện.

Đến chừng bảy giờ tối, tiệc rượu gần kết thúc, những người còn lại trong chính sảnh chưa tới một phần ba trước đó, Đỗ Địch An nhìn lướt qua, thấy người bảo mình nhường đường lúc trước cũng ở đây.