← Quay lại trang sách

Chương 1031 Tránh ra

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Đỗ Địch An dắt theo Helisha ăn ăn uống uống khắp Vương Đô, du ngoạn khắp nơi, hưởng thụ thời gian an bình hiếm thấy. Trong nháy mắt, yến tiệc đã bắt đầu, Đỗ Địch An cùng Lothik ngồi trên xe ngựa, đi theo xe ngựa của các Lãnh chúa khác đến nơi tổ chức yến tiệc, trang viên Rose.

- Trang viên Rose có lịch sử hơn trăm năm, đường phố tọa lạc cũng được đổi tên thành đường Rose sáu mươi năm trước, một đại Công Tước đã kiến lập ra quảng trường Violet, trở thành một trong những bốn khu vực thịnh vượng nhất Vương Đô. Phàm nhắc tới quảng trường Violet, mọi người đều sẽ nghĩ ngay đến trang viên Rose cùng với Công Tước Rose, bọn họ là quý tộc được nối truyền, tổ tiên kéo dài đến nay….

Trong buồng xe, Lothik thao thao bất tuyệt giới thiệu với Đỗ Địch An về trang viên Rose.

Đỗ Địch An chỉ tùy ý hỏi một câu, thấy hắn tỉ mỉ nói nên cũng không cắt ngang, giả vờ đang nghe.

Cũng không lâu sau, đoàn xe đã đến một noi vô cùng náo nhiệt, Lothik vén màn xe nhìn ra bên ngoài, trong mắt lóe lên một tia kính nể cùng ngóng trông, khẽ thở dài:

- Sắp đến quảng trường Violet rồi, không hổ danh là tứ đại thịnh vượng của Vương Đô….

Đỗ Địch An nhìn lướt qua, nhất thời cũng cảm nhận được sự phồn vinh của Vương Đô, dòng người chen chúc trên đường, đoàn xe tuy cắm nhiều cờ xí của các Lãnh Chúa nhưng vẫn di chuyển khó khăn, ven đường có mấy đội kỵ sĩ đến duy trì trật tự.

Lothik vừa nhìn thấy đội kỵ sĩ, liền thấp giọng nói:

- Là tùy tùng của Công Tước Rose.

Đỗ Địch An liếc nhìn một chút, nhớ kỹ đồ án huy chương trên vai kỵ sĩ này, là hình dạng một đóa hoa hồng, rất đúng với tên gọi của vị Lãnh Chúa này.

Hơn nửa giờ đi tới, đoàn xe cuối cùng cũng đến trước một đường phố trống trải, dòng người ở trên đường phố này không đông, đa số đến gần liền vòng đường khác mà đi, nhìn thấy điều này cũng có mấy phần kính nể.

Đỗ Địch An vén màn nhìn, nhất thời thấy rõ sự khác biệt của Lãnh Chúa Rose cùng các Lãnh Chúa khác, trang viên rộng lớn bao la trước đoàn xe của họ, phảng phất như một thảo nguyên màu xanh, có thể nhìn thấy cả tá người hầu cùng người làm vườn trên trang viên, có thể mơ hồ nhìn thấy tòa kiến trúc sừng sững từ xa.

Nếu là người bình thường khác, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường viền màu đen của tòa kiến trúc.

Chỉ diện tích của trang viên cũng đã lớn đến mức kinh người, lớn hơn cả Vương Cung mà Đỗ Địch An đã thấy.

- Trong Vương ddoo, thành lập trang viên lớn như vậy, còn chưa tính đến khu vực sở hữu bên ngoài Vương Đô….

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, hắn có một cái nhìn trực quan hiểu rõ trang viên này.

Lúc này, một đội kỵ sĩ khoảng bay tám người từ bên ngoài đi vào, khôi giáp phát sáng, lông chim đỏ trên mũ giáp dựng thẳng lên, cực kỳ hùng vĩ, những kỵ sĩ này tới trước đoàn xe, giao lưu một lúc với thủ vệ, sau đó mở cửa trang viên, đoàn xe đi đầu lái vào trước, những đoàn xe phía sau cũng lục tục đi theo, chậm rãi lái vào trang viên rộng lớn này.

Sau khi tiến vào trang viên, dường như là một thế giới khác, âm thanh náo nhiệt ồn ào không còn, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh và an lành.

Lothik vén rèm cửa đánh giá dọc đường, tuy hắn là Lãnh Chúa cao quý, nhưng hắn rất ít khi được làm khách ở trang viên của Công tước Rose, lúc này so sánh giữa trang viên cùng pháo đài mà mình tự kiêu với trang viên Rose này, nhất thời có cảm giác xấu hổ.

Không chỉ có Lothik cảm khái, những Lãnh Chúa khác cũng vậy khi nhìn thấy không khí hùng vĩ và sự giàu có của trang viên Rose.

Đỗ Địch An không hứng thú với những thứ này, lúc hắn cướp Bích Chủ cũng đã gặp qua nhiều kim tệ cùng của cải, tuy trang viên Rose này hùng vĩ, nhưng dưới ánh nhìn của hắn cũng chỉ có vậy, hơn nữa tính cách của hắn vẫn là một chiến binh, quy luật nhận định cường giả cũng không liên quan đến những thứ có bề ngoài đẹp đẽ này, tuy hắn biết loại đẹp đẽ này cũng không chỉ là đẹp đơn thuần mà là một loại khoe khoang vũ lực vô hình.

Chừng mười phút sau, đoàn xe mới đi qua trang viên tới sườn núi, tới nơi này, mọi người liền nhìn thấy một pháo đài cổ hùng vĩ tọa lạc trên sườn núi, trong đó có một tòa kiến trúc cao nhất, các kỵ sĩ đứng xếp hành hàng khiến không khí trong tòa kiến trúc trở thành vui mừng chào đón.

Lúc đoàn xe chạy tới trước chính sảnh, mọi người xuống xe.

- Vị kia là con thứ ba của Công tước Rose, Crowdy.

Lothik nhìn một thanh niên áo lam đang tiếp đón mọi người trước cửa, thấp giọng nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An liếc nhìn, gật gù không nói gì.

Lothik biết Đỗ Địch An lưu ý đến cái gì, cũng không nhiều lời, sở dĩ giới thiệu với hắn là vì sợ Đỗ Địch An gặp phải chuyện gì, tuy hắn ước Đỗ Địch An xãy ra chuyện, nhưng bây giờ cũng là tùy tùng của chính mình, nếu xãy ra chuyện thì không khỏi liên lụy đến mình.

- Sini, Yane, lại đây.

Lothik vẫy tay với hai tiểu nữ vừa xuống xe.

Khi hai nàng cùng thị vệ đi tới, Sini liếc nhìn Đỗ Địch An bên cạnh Lothik, trong mắt có một tia bất mãn nhưng không biểu lộ ra, tuy bình thường nàng thích vẽ vời đánh đàn, không biết gì về chiến tranh lãnh địa nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tri, chí ít ở mặt lễ nghi thì nàng vẫn biết khắc chế, đặc biệt là đối với người mà cha mình kính nể.

Bên cạnh là tỷ tỷ Yane, nàng cười tủm tỉm nhìn Đỗ Địch An, sau đó nói với Lothik:

- Cha, hôm nay thật nhiều Lãnh Chúa, khi nào thì chúng ta vào?

- Bây giờ.

Lothik nhìn chung quanh, nói với Đỗ Địch An:

- Đỗ tiên sinh, vào chung với ta thôi, bằng không thủ vệ chỉ có thể đợi bên ngoài.

Đỗ Địch An gật gù.

Mọi người đi về đại sảnh, Crowdy đứng ở cửa đợi Lothik tiến lên, thân thiết nói:

- Nghe danh Lãnh Chúa Lothik đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí độ phi phàm, hai vị này chính là con gái ngài chứ, quả là tao nhã hào phóng!

Lothik cười nói:

- Cảm tạ cảm tạ, để ngài cười chê rồi.

Crowdy cười cợt, ánh mắt quét qua Đỗ Địch An cùng Helisha, ngạc nhiên nói:

- Hai vị này là?

Lothik vội nói:

- Bọn họ là hài tử thân thích nhà ta, lần này tiện đường xem một chút, sẽ không làm lỡ chuyện gì đâu.

Crowdy khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng được, xin mời các ngươi.

Lothik thấy hắn đồng ý, thở phào, mang theo Đỗ Địch An tiến vào đại sảnh.

Đi tới trong phòng, Sini cùng Yena dù từ nhỏ sinh ra trong quý tộc cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ chấn động, quả thực quá hoa lệ, tất cả đều là mootj màu vàng rực rỡ tráng lệ, chính sảnh cực kỳ rộng rãi, phỏng chừng có thể chứa được ngàn người. Trong chính sảnh trang trí mười mấy chiếc bàn lớn, chất thức ăn, bên cạnh còn có một vài đầu bếp chuyên phục vụ đồ ăn cùng với hầu gái qua lại.

Đèn thủy tinh lấp lánh treo tren trần, sắp xếp có thứ tự.

Đỗ Địch An nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên nhớ tới lúc tiến vào Cự Bích nhìn thấy thôn xóm sống ở rìa, cũ nát cùng lầy lội, đói bụng đến da bọc xương, trong lòng hắn khẽ thở dài, ngược lại cũng đồng tình với những người kia, cảm thấy tiếc nuối. Hắn cũng không giải thích được vì sao lại tiếc nuối, hay đây là hiện tượng phân hóa hai cực giàu nghèo, rõ ràng hắn căm ghét nhưng cũng bất lực thay đổi.

Lúc tâm tư Đỗ Địch An bay bổng, bỗng nhiên một âm thanh vang lên phía sau.

- Tránh ra!

m thanh thô lỗ, đầy uy nghiêm.

Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn, thấy Lothik mang theo hai con gái của hắn tiến vào trong chính sảnh tiệc rượu từ lâu, chỉ có hắn cùng Helisha đứng ở cửa ra vào này.

Nhưng đại sảnh này cực kỳ rộng rãi, nên cửa đương nhiên cũng lớn, đủ để chứa bay tám người đứng song song, bản thân hắn cũng không phải đứng ngay giữa, người nói chuyện đang mời năm, sáu người bên cạnh, nếu không phải đi ngang hàng thì hắn cũng không cần nhường đường.