← Quay lại trang sách

Chương 1034 Đêm trước

Ánh mắt Lothik ngưng lại, không ngờ Đỗ Địch An lại cân nhắc đến cái này, hắn trầm ngâm không ít, thấp giọng nói:

- Chuyện này ta cũng có suy đoán qua, Holani tiên sinh tuy là Vực Sâu nhưng có quan hệ không tốt với một vị Vực Sâu khác, toàn nhờ Bích Chủ hòa giải, lần này không muốn dựa vào thân vệ của mình để ra tay, xem ra cũng không muốn tổn thất sức mạnh thân vệ mình quá nhiều.

Mắt Đỗ Địch An sáng lên, khẽ gật đầu.

Tuy lời giải thích của Lothik có hơi kỳ lạ nhưng hắn có thể lý giải, một núi không thể chứa hai cọp, hai vị Vực Sâu có mau thuẫn cũng không thể tự mình ra tay, còn phải dựa vào người dưới để đoạt khẩu khí, nếu thủ hạ quá yếu lại bị đối phương đánh bại, còn mất mặt.

Nếu mời những Lãnh Chúa như Lothik tham dự, hi sinh thì hi sinh, cũng không có ảnh hưởng gì vói Holani, còn chuyện che chở thì đối với hắn chỉ là một câu nói.

Một câu nói liền có thể khiến vô số Lãnh Chúa cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn, đây chính là sức ảnh hưởng và cuộc giao dịch rất có lời.

Hơn nữa tổ chức tiệc rượu, không hề che giấu tin tức về Cực Băng Trùng, vì vậy mà vị Holani này cũng không giấu diếm việc làm một mình.

Nghĩ rõ những điều này, Đỗ Địch An nói:

- Vậy thì tham gia đi, ngươi định xuất ra mấy người?

Trên mặt Lothik có vẻ lúng túng, nói:

- Đỗ tiên sinh đùa rồi, ngài cũng biết ta chỉ là một Lãnh Chúa nhỏ, nếu không phải Đỗ tiên sinh muốn tham dự, lần này ta có thể sẽ lui.

Đỗ Địch An hiểu ý hắn, liếc hắn nói:

- Thật to gan, muốn ta xuất lực cho ngươi, người được lợi với Holani, há miệng chờ sung, khoản buôn bán này đủ để bù đắp cho hao tổn Khẩn Cầu Giả chứ gì?

Lothik luống cuống nói:

- Đỗ tiên sinh, ta tuyệt đối không có ý này, ngài chớ trách, nếu như ngài không muốn…..

Đỗ Địch An xua tay cắt ngang lời hắn:

- Đương nhiên tham dự, chuyện lần này thì thôi đi, nếu ngươi không còn lợi gì, cái mạng của ngươi cũng đã không còn.

Hắn nói rất trực tiếp, thực tế hắn cũng không cần nói giảm.

Sắt mặt Lothik trắng nhợt, nhưng nghĩ đến sức mạnh kinh khủng của Đỗ Địch An, vẫn vội nói:

- Đa tạ Đỗ tiên sinh, ta sẽ giục Thần Điện nhanh chóng giao Khẩn Cầu Giả cho ngài.

Đỗ Địch An vung tay, không muốn nói thêm.

Lothik thấy Đỗ Địch An không có ý nổi giận, chậm rãi thối lui vào đám người, đợi những người khác báo danh xong thì cũng đi ghi danh, xuất ra một vạn cao thủ.

Xem ra là hẹp hòi nhất trong tất cả Lãnh Chúa rồi, nhưng không ít người nhận ra Lothik, thấy hắn có cam đảm tham dự cũng không nói gì, chỉ là trong lòng thầm cười gằn vài tiếng.

Một lát sau, tất cả mọi người lục tục tham gia, có người đứng xem xét, sau khi cân nhắc lai lựa chọn từ bỏ.

Seaman nghe tin tức bên Quản gia báo lại, trên mặt có vẻ hài lòng, cất cao giọng nói:

- Holani tiên sinh hai ngày nữa sẽ lên đường, các vị cần tập hợp nhân thủ vào ngày mai, lần này tìm kiếm ở Ngoại Bích không phải chuyện nhỏ, hi vọng các vị có thể phái ra tinh anh đắc lực nhất, nếu có thể giúp Holani, sau này sẽ được Holani tiên sinh tiến cử, chỗ tốt nhiều, cơ hội như vậy thì các vị đừng bỏ qua.

Mọi người đều nở nụ cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cẩn thận, phái những tinh anh đắc lực nhất? Nghĩ hay thật, đầm lầy ma hố là nơi nào, dù mọi người chưa hề rời khỏi Cự Bích nhưng cũng đã nghe thấy dù là Vực Sâu đi vào, cũng có thể gặp phải nguy hiểm, đây là nguyên nhân vì sao nhiều người từ bỏ, nếu Holani cũng gặp nguy hiểm, vậy số đầu tư cũng mất trắng.

Vực Sâu tuy mạnh, nhưng không phải vô địch, huống hồ còn đi đến đầm lầy ma hố mạo hiểm.

Sau khi Seaman nói xong, hàn huyên vài câu, tiệc rượu liền chính thức kết thúc.

Đối với những người tham dự, Seaman mời ở lại trang viên Rose, còn những người khác thì ai về nhà nấy.

Đỗ Địch An cùng Lothik cũng ở lại trang viên Rose với các Lãnh Chúa khác.

Những Lãnh Chúa này ở lại, đa số là muốn nhân cơ hội kết giao với Lãnh Chúa Rose, đồng thời cũng là tham quan trang viên Rose, dù thế nào, không ít Lãnh Chúa lựa chọn ở lại.

Quay về phòng do Quản gia sắp xếp, Đỗ Địch An dùng xuyên thấy quan sát toàn bộ trang viên Rose, kỵ sĩ cùng tùy tùng trải rộng khắp bốn phía trang viên, những kỵ sĩ cùng tùy tùng của họ đa số đều là cấp Săn bắn, trong đó có vài đội ngũ khoảng trăm người, là cấp bậc Giới Hạn Giả, còn cao thủ Khai Hoang Giả thì khoảng hơn ba mươi người, phân bố chung quanh trang viên.

Số người và ngựa này rõ ràng không phải toàn bộ binh lực của gia tộc Rose, dù sao, trang viên Rose chỉ nằm trong Vương Đô, binh lực không nhiều, lãnh địa chân chính của bọn họ mới là đại bản doanh.

Dù như vậy, riêng só lượng cao thủ này cũng đủ để giết Lothik mấy trăm lần.

Trên Khai Hoang Giả, Đỗ Địch An còn thấy bảy, tám vị cao thủ Nội Hoang, cùng với ba vị Chúa Tể!

Gia tộc Rose phái ra hai vị Chúa Tể trong đội tìm kiếm, còn giữ lại một vị, trong lãnh địa tư nhân của bọn họ có thể còn Chúa Tể, từ điểm này có thể nhìn ra, gia tộc Rose đứng top Lãnh Chúa.

Nếu là trước đây, Đỗ Địch An còn thấy áp lực, nhưng bây giờ cảm nhận được ba vị Chúa Tể lại không có cảm giác gì, từ sau khi đột phá đến Vực Sau, hắn trở nên rất đạm mạc với Chúa Tể. Tuy hắn chưa từng giao thủ với Chúa Tể, nhưng sức mạnh mà sự tiến hóa mang lại khiến hắn không để ý đến Chúa Tể, đừng nói đến ba vị Chúa Tể, cho dù là ba mươi, hắn cũng chưa chắc để trong mắt.

Điều này không có nghĩa là hắn có thể ung dung chiến thắng ba mươi vị Chúa Tể cùng đánh, nếu tất cả đều là loại tấn công, nhận biết hay phòng ngự, hắn có thể chính diện đánh tan bọn họ, nhưng nếu là Chúa Tể chuyên về mai phục, đánh lén hay dùng độc, vậy dù hắn là Vực Sâu thì cũng không chịu được.

Vốn dĩ hắn không để ý là vì, nếu thật sự có ba mươi vị c Chúa Tể, hắn tuy không thể đối kháng chính diện, nhưng muốn rời đi thì không hẳn không được!

Sau khi thăm dò được thực lực của trang viên Rose, Đỗ Địch An ôm Helisha đi ngủ, đến ngày hôm sau, Đỗ Địch An dắt Helisha ra trang viên Rose, khi ra cửa gặp Lothik hắn lên tiếng chào hỏi rồi ra ngoài dạo phố.

Nhìn thấy Đỗ Địch An nhàn nhã như thế, Lothik cười khổ, chỉ muốn mời hắn rời đi sớm một chút.

Sau khi rời khỏi trang viên Rose, Đỗ Địch An trực tiếp đi thẳng trong một con phố, chiêm ngưỡng đủ thứ kỳ quái được bày bán ở các cửa hàng ven đường, thuận theo mùi hương mà tới gần.