Chương 1036 Thế ngang bằng
Hành Thi?
Lời Holani vừa dứt, mọi người đều giật nảy mình nhìn Đỗ Địch An, thấy nữ tử bên cạnh hắn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhất thời cảm thấy một tia quỷ dị cùng hàn ý.
Nếu Holani đã mở miệng, vậy rõ ràng không chỉ đơn giản là hỏi, trong lúc nhất thời, bảy tám vị Lãnh Chúa ngồi gần Đỗ Địch An hoảng sự đứng dậy, trong đó có người quá vội đến suýt ngã, dù như vậy, cũng có không có ai cười nhạo hắn, mà là nghi ngờ nhìn Đỗ Địch An cùng bạn gái hắn.
- Là Hành Thi?
Lothik ngồi bên cạnh Đỗ Địch An sợ đến suýt nữa té trên cỏ, kinh hãi nhìn Đỗ Địch An, thấy hắn bình tĩnh như ngầm thừa nhận, toàn thân mồ hôi lạnh muốn đứng dậy rời xa hắn, nhưng sợ động tác này khiến hắn tức giận.
- Nàng là thân phận gì, ta cần phải nói với ngươi sao?
Ánh mắt Đỗ Địch An bình tĩnh, nhìn Holani, nói:
- Ngươi chỉ cần biết, nàng là bạn gái ta là được rồi.
Holani nhíu mày, không ngờ Đỗ Địch An lại khẩu khí lớn như vậy, nhưng nghĩ đến lời nói của Monica lúc trước cùng với thái độ cả Đỗ Địch An, rõ ràng hắn đã ngầm thừa nhận bạn gái hắn là Hành Thi, nhưng dưới tình huống như vậy, hắn cũng không hề sợ hãi.
Thái độ tự tin này, cùng với suy đoán của Monica, Holani biết suy đoán của Monica hơn nửa là sự thật, nhưng hắn là Vực Sâu, chỉ dựa vài thái độ mà khiến hắn khiếp sợ thật không khỏi có chút lừa dối.
Holani không biến sắc nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Các hạ không phải ngươi nơi này sao?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Không sai, ta đến từ Cự Bích khác.
Lúc thân phận Helisha bại lộ, Đỗ Địch An biết mình không có cách nào tiếp tục giấu thân phận, nhưng dù bại lộ, hắn cũng không lo lắng cho bản thân.
Nghe thấy lời Đỗ Địch An, Lãnh Chúa lúc trước còn quát mắng hắn nhất thời nghẹn họng, khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An, không ngờ bên cạnh mình lại là một người đến từ Ngoại Bích, Lãnh Chúa bọn họ tuy chưa từng rời khỏi nhưng cũng biết môi trường ở Ngoại Bích hiểm ác cỡ nào, có thể vượt qua Cự Bích để đến đây, chẳng phải cũng là Vực Sâu?
Lúc các Lãnh Chúa nghi ngờ, Holani cười nói:
- Không biết các hạ tới đây để làm gì?
- Đi ngang qua thôi, ngh nói các ngươi biết tin tức của Cực Băng Trùng nên muốn hỏi thăm một chút, theo ta thấy, ngươi tập kết nhiều bia đỡ đạn đến Ngoại Bích giúp dò đờng, hơn nữa cũng không hoàn toàn chắc chắn về Cực Băng Trùng, chi bằng chúng ta hợp tác, ai tìm được thì của người đó, thế nào?
Đỗ Địch An bình thản nhìn Holani cùng Monica, không có nửa điểm căng thẳng.
Dáng dấp tự tin này cũng khiến Holani cùng Monica cau mày, bọn họ là hai Vực Sâu, mà Đỗ Địch An lại chỉ có một mình, một chọi hai mà còn dám kiêu ngạo như thế, hơn nữa bọn họ cảm thấy Đỗ Địch An nếu đã tìm thất tiệc rượu này, vậy cũng có hiểu biết về tình hình của Cự Bích này, chí ít không tính Bích Chủ thì bọn họ có ba Vực Sâu!
Nhưng xem dáng vẻ của Đỗ Địch An, tựa hồ khong để ý.
Lẽ nào năng lực Ma Ngân của hắn là loại chuyên thoát thân?
Hay sức mạnh của hắn vượt qua Vực Sâu?
Nghĩ tới hai điểm này, Holani cùng Monica nghiêm nghị mấy phần, nếu loại thứ nhất còn nói được, thoát thân lợi hại nhưng chiến đấu thì chưa hẳn, nhưng nếu là loại thứ hai thì khó rồi.
Nghĩ tới đây, hai người liếc nhìn nhau, Monica khẽ lắc đầu, ánh mắt ra hiệu.
Holani trong lòng thở dài, hắn muốn lập tức ra tay thăm dò Đỗ Địch An, nhưng Monica không chịu phối hợp, có không ít Lãnh Chúa ở đây, nếu họ đột nhiên tập kích Đỗ Địch An, động tĩnh quá lớn, nếu những Lãnh Chúa này chết ở đây sẽ gây rắc rối lớn cho họ.
Mà chiến loạn chắc chắn sẽ mang đến thương vong lớn cho thường dân, Holani không để ý điều này, nhưng trong tfnh huống đặc biệt này, Monica lại không muosn, chỉ dựa vào mình hắn ra tay, nếu Đỗ Địch An là khả năng thứ hai thì hắn liền chịu thiệt.
- Nếu các hạ biết tin tức này ta cũng không có gì để nói nhiều, chỉ là vật này chúng ta tìm được trước, dưa vào gì mà phải hợp tác cùng các hạ?
Ánh mắt Holani âm trầm, lạnh giọng nói.
Các Lãnh Chúa xung quanh đều là người đứng đầu của một nơi, thấy Holani phản ứng như vậy thì hoảng sợ, không khỏi quay đầu nhìn Đỗ Địch An, nhưng khi Đỗ Địch An đáp lại, lại làm các Lãnh Chúa ồ lên.
- Dựa vào việc ta cũng là Vực Sâu, nếu ta đã biết vật này rồi liền không lý nào từ bỏ, chí ít dựa vào hai người các vị thì không thể khiến ta từ bỏ, dù là vị Bích Chủ kia đến thì cũng vậy.
Đỗ Địch An nói bình tĩnh, khẩu khí rất lớn, tuy hắn chưa từng giao thủ với Vực Sâu nhưng tự tin sẽ không thua bao nhiêu, hơn nữa quan hệ của ba vị Vực Sâu này cũng không phải thân mật, không thể hình thành liên minh để liều chết với hắn, dù sao hiện tại Cực Băng Trùng cũng chỉ là tin tức, còn tìm được vật thật hay không thì rất khó nói.
- Hắn, hắn là Vực Sâu?
Lothik khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An bên cạnh, hắn cảm giác mình đã đánh giá cao Đỗ Địch An, nhưng không ngờ Đỗ Địch An là Vực Sâu, thân phận cao quý như Holani!
Các Lãnh Chúa khác cũng trợn mắt há mồm, di chuyển ra xa theo bản năng.
Sini cùng Yena cũng kinh ngạc, tuy các nàng không tham gia cai trị lãnh địa nhưng ít ra biết được người thống trị là ai, đặc biệt là Sini, nghĩ đến lúc trước mình quát mắng Đỗ Địch An, sắc mặt nhất thời chuyển trắng, mồ hôi ướt cả người.
- Vực Sâu thì làm sao, đừng quên hai bọn ta cũng đều là Vực Sâu, lấy một chọi hai, ngươi thấy có mấy phần thắng?
Holani cười lạnh nói.
Đỗ Địch An liếc nhìn hắn, nói:
- Thật không, nếu vậy sao hai vị còn không ra tay, là sợ lan đến những Lãnh Chúa này hay vì cảm thấy không chắc chắn? Hay là không muốn đơn độc ra tay để tránh bị thương? Nếu trước đó ngươi cũng chú ý đến bạn gái ta rồi, vậy ngươi phải biết ta có phải là một chọi hai, theo như ta nói, giữa hai người các ngươi, ai kết minh với ta đều sẽ là liên minh mạnh nhất, thế nào, suy tính chút đi?
Nghe được lời Đỗ Địch An, Holani cùng Monica hơi đổi sắc mặt, liếc nhìn Helisha bên cạnh, tuy không biết sao Đỗ Địch An có thể khiến một con Hành Thi an phận bên cạnh, nhưng đặc tính của Hành Thi thì bọn họ vẫn biết, nếu một vị cường giả Thâm Uyên có ý định bồi dưỡng, sức mạnh của Hành Thi này chắc chắn phải vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Nghĩ tới đây, trong lòng hai người hơi chấn động.
Holani biến sắc, trầm giọng nói:
- Muốn gây xích mích chúng ta, thủ pháp quá vụng rồi, cho dù ai trong chúng ta kết hợp với ngươi, cuối cùng ngươi lấy hai đối một, đều sẽ bị ngươi đánh bại.
- Thủ pháp không quan trọng, điều kiện không tệ là được.
Đỗ Địch An cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không bắt buộc hai vị, có thể gia tập ta bất cứ lúc nào, đặc biệt là Holani tiên sinh, ta rất thích ngươi, dù sao tin tức Cực Băng Trùng lần này là do đoàn của ngươi tìm ra, ngươi biết rõ tình hình hơn, cho dù thế nào, trước mắt ta cảm thấy chúng ta có thể thương lượng, thế nào?
- Hai vị hẳn là không muốn cùng ta đại chiến một trận tại đây, lúc đó không có lợi ích gì với ai cả, còn Cực Băng Trùng, ai được là của người đó, rất công bằng, hơn nữa có thể tìm thấy hay không lại là một chuyện, ta nói đúng chứ?