← Quay lại trang sách

Chương 1038 Thần Bích Hoa Hạ

Cảm nhận được Đỗ Địch An đuổi theo sau, Holani cùng Monica đảo mắt qua cánh chim trên lưng hắn, con ngươi lấp lóe, Ma Ngân hóa ra cánh như vậy gần như không tồn tại trong Cự Bích bọn hắn, rõ ràng là Đỗ Địch An đến từ một Cự Bích khác.

- Đỗ tiên sinh, ngươi đi ngang qua đây, vốn định đi đâu, không ngại nói cho ta nghe chút chứ, gần đây ta chuẩn bị đến một nơi, có khi chúng ta lại chung đường!

Holani đuổi theo Đỗ Địch An, cười nhạt nói, nếu đồng ý hợp tác với Đỗ Địch An, hắn cũng không thể tiếp tục nghiêm mặt, thuận thế mượn cơ hội thăm hỏi tình hình của Đỗ Địch An một chút.

- Vậy ngươi chuẩn bị đi đâu, không ngại nói ta nghe một chút, có khi chúng ta cùng đường?

Đỗ Địch An hờ hững, lặp lại gần như y nguyên lời hắn nói.

Holani nói:

- Đỗ tiên sinh thật không muốn chịu thiệt chút nào a.

- Đúng vậy.

Đỗ Địch An liếc nhìn hai người:

- Ma Ngân của hai vị tựa hồ không phải cái này chứ?

- Sao ngươi biết?

Holani cười nói:

- Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh gặp hầu hết các Ma Ngân truyền kỳ sao?

- Cái đó thì không có, nhưng ít ra ta cũng gặp Khẩn Cầu Giả cùng Linh Mị Giả.

Đỗ Địch An nói, thực tế hắn chưa nhìn thấy trạng thái hai loại Ma Ngân này sau khi hòa vào thân thể, nhưng từ năng lực có thể đoán ra được, Holani cùng Monica không phải loại Ma Ngân này, hơn nữa bọn họ là Vực Sâu, nếu không sử dụng truyền kỳ mạnh nhất Cự Bích này thì Đỗ Địch An cũng không hiểu được.

Hơn nữa hắn biết, Vực Sâu có thể đến một Cự Bích khác, thậm chí là đến Thần Quốc, muốn có được Ma Ngân ở nơi khác cũng không khó, dù sao Ma Ngân ở nơi bản thân sinh sống sẽ khó trách bị nhiều người nhắm vào, bất kỳ Ma Ngân nào cũng có nhược điểm của nó, nhưng nếu dùng Ma Ngân truyền kỳ của nơi khác, năng lực không rõ, người bình thường cũng sẽ không dám xuống tay!

Holani nhíu mày, biết ý Đỗ Địch An, hắn không phủ nhận mà nói:

- Đỗ tiên sinh nếu có hứng thú, ta không ngại việc trao đổi thông tin về Ma Ngân, thế nào?

- Được thôi.

Đỗ Địch An đồng ý.

Nhìn Đỗ Địch An thõa mái như vậy, Holani nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Hay thôi đi, nói những thứ này cũng vô vị.

Đỗ Địch An không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhún vai, điều kiện để trao đổi thông tin về Ma Ngân chính là tín nhiệm, mà hai bên không cách nào tín nhiệm nhau thì cuộc trao đổi này chỉ là một trò đùa, kẻ ngu mới nói ra năng lực Ma Ngân thực sự của mình cho đối phương biết.

- Đỗ tiên sinh, ngươi đến từ Cự Bích nào, không ngại nói cho ta một chút, có khi chúng ta cùng một chiến tuyến?

Holani nói với Đỗ Địch An.

- Thật không?

Mắt Đỗ Địch An sáng lên, cùng một chiến tuyến? Chẳng lẽ còn có thể kết minh giữa các Cự Bích? Lúc này hắn nghĩ đến Aristotle sắp đi đến Thần Quốc, những Bích Chủ này sẽ đến Thần Quốc thì tự nhiên sẽ có cơ hội gặp gỡ và kết giao tại đó, thậm chí trên họ còn có đại nhân vật, nơi nào có người thì sẽ có đấu tranh cùng phe phái, điều này là đạo lý thiên cổ không suy.

Nghĩ tới điểm này, Đỗ Địch An hỏi:

- Nơi này của các ngươi tên gì?

Holani thấy Đỗ Địch An không chịu chủ động, có chút bất đắc dĩ nói:

- Nơi này của chúng ta là Cự Bích Cagle, Cagle là tên chiến thần của chúng ta, trong bộ tộc Chiến Thần là đại diện cho “Dũng khí”!

Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra mấy phần kiêu ngạo, dù trở thành Vực Sâu, hắn cũng không ngại sùng bái bộ tộc Chiến Thần, đây là tín ngưỡng đã cắm rễ sâu trong linh hồn!

- Cagle…

Đỗ Địch An lẩm bẩm một tiếng, không hoài nghi Holani sẽ lừa hắn, dù sao chuyện này cũng có thể tùy tiện hỏi Lãnh Chúa, chỉ là lúc trước hắn không để ý.

- Đỗ tiên sinh, đến ngươi rồi.

Holani thấy Đỗ Địch An trầm ngâm không nói, cau mày thúc giục.

Đỗ Địch An nói:

- Ta sống ở nơi gọi là Hoa Hạ, Chiến thần che chở cho chúng ta là rồng, vì vậy chúng ta tự xưng là truyền nhân của rồng, “rồng” truyền cho chúng ta tinh thần phấn đấu, chống lại mọi đấu tranh cùng không ngừng vươn lên!

- Hoa Hạ? Chiến thần là Rồng?

Holani nghi ngờ nhìn Đỗ Địch An, danh tự này có chút quái lạ, hắn chưa từng nghe qua, nhưng Cự Bích mà hắn chưa nghe tới cũng rất nhiều, vì vậy không cách nào phán đoán lời Đỗ Địch An là thật hay giả, nhưng xem vẻ mặt của hắn lại không giống như nói dối.

- Thế nào, là kết minh sao?

Đỗ Địch An lên tiếng cắt ngang tâm tư Holani, hắn chỉ thuận miệng nói, không muốn để Holani nghĩ nhiều.

Holani khẽ lắc đầu:

- Không biết, cái này phải hỏi Bích Chủ.

Đỗ Địch An không để ý, thực tế có kết minh thì sao, đứng trước mặt Cực Băng Trùng đều cũng là hai phe.

Lúc này, ba người đã đến cửa Nam của Vương Đô, Holani bay xuống trước, Monica theo sau, trong lúc lơ đãng nên cách Đỗ Địch An hơi xa.

Tuy biểu hiện của Monica rất mịt mờ, nhưng Đỗ Địch An vẫn cảm nhận được, không khỏi liesc mắt nhìn bóng lưng nữ nhân này, trong lòng suy nghĩ biện pháp.

Một lúc sau, hắn cũng hạ xuống cửa Nam của Vương Đô.

- Tham kiến Holani tiên sinh!

- Tham kiến Monica tiểu thư!

Thủ vệ trên cổng nhìn thấy hai người, cúi đầu cung nghênh.

Không ai nhìn ra Đỗ Địch An cùng Helisha nhưng cũng không dám thất lễ, dù sao người có thể tùy hứng qua lại với hai vị Vực Sâu thì cũng không phải hạng đơn giản.

- Mọi người đến đông đủ rồi sao?

Holani khôi phục bình tĩnh, biểu hiện uy nghiêm.

Một người trong đó vội nói:

- Đều đến đông đủ rồi.

Ánh mắt Holani nhìn về phía trước, vừa muốn mở miệng nói gì đó bỗng nhiên xoay người về Monica phía sau.

Vèo!

Một bóng người cực tốc bay đến hạ xuống tường thành.

Thủ vệ gần đó nhìn thấy người bay đến, kinh hãi quỳ xuống:

- Thuộc hạ bái kiến Bích Chủ!

Đỗ Địch An nhìn người phía trước, là một trung niên có râu chòm, da thịt cứng cáp đầy sức mạnh, lông mày rậm rộng, trên người tràn ngập uy nghiêm, hắn quay đầu nhìn Helisha bên cạnh, trong mắt có vài phần thâm ý, sau đó khom lưng tham kiến Holani cùng Monica:

- Hai vị không cần đa lễ, vị này là?

Holani không ngờ hắn sẽ đích thân đến đây, rất nhanh bình tĩnh lại, hắn đến cũng không có gì kỳ lạ, lập tức giới thiệu:

- Vị này là Đỗ Địch An, đến từ Thần Bích Hoa Hạ.

- Thần Bích Hoa Hạ?

Bích Chủ suy tư, liếc mắt nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Đỗ tiên sinh đến điều tra gì?

Đỗ Địch An nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác lời nói dối đã bị nhìn thấu, hắn không khỏi đỏ mặt, sau đó bình tĩnh nói:

- Vốn là đi ngang qua, nghe thấy tin tức của Cực Băng Trùng nên đến hỏi thăm một chút, hi vọng Bích Chủ tác thành, dù sao tầm quan trọng của vật này, dù ta từ bỏ thì Bích Chủ cũng sẽ không tin, chi bằng hợp tác khắc phục khó khăn trước, sau đó ai được quy kẻ đó.

Ánh mắt Barker hơi chớp, gật đầu nói:

- Cũng đúng, ai có năng lực sẽ có được bảo vật, huống hồ Cực Băng Trùng lại ở trong đầm lầy ma hố, thêm một cường giả như Đỗ tiên sinh thì cũng thêm phần bảo đảm, ta không có ý kiến gì, Holani, hai người các ngươi đồng ý chứ?

Holani vội nói:

- Chúng ta đương nhiên đồng ý, có Đỗ tiên sinh gia nhập thì càng dễ hơn.

Barker gật đầu, nói:

- Đã như vậy, chúng ta sớm lên đường chút.

- Chúng ta?

Holani cùng Monica ngẩng ra, thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, Holani mỉm cười nói:

- Vâng, nhưng còn một vài người chưa tập hợp đủ, Bích Chủ đợi chút.

Barker gật đầu.

Monica bỗng nhiên nói:

- Bích Chủ muốn đi cùng chúng ta có phải quá nguy hiểm rồi không, nếu ngài có chuyện bất trắc gì, nơi này ai tọa trấn!

Barker nhìn nàng một cái, trên mặt ôn hòa hơn rất nhiều, nói:

- Ta đã sắp xếp ổn thõa, đừng lo.

Thấy hắn nói tự tin như vậy, Monica cũng không nói thêm gì.

Holani một bên vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thầm mắng, vốn dĩ Barker sẽ không tham dự, bây giờ lại nhúng tay, nhưng không đuổi Đỗ Địch An đi mà lại dùng sức mạnh của Đỗ Địch An để làm suy yếu bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm cười gằn, đến cuối thì ai mới là người bị suy yếu!