← Quay lại trang sách

Chương 1039 Đến

Sau khi Barker xuất hiện, Đỗ Địch An có một cảm giác nguy hiểm, nhưng Barker xuất hiện hắn cũng không quá bất ngờ, lúc hắn bị bại lộ liền cân nhắc đến việc sẽ đánh với ba vị Vực Sâu, hắn còn cân nhắc qua việc nơi này còn ẩn giấu Vực Sâu, vậy nên hắn cũng đã chuẩn bị đối mặt với bốn vị Vực Sâu. Tình huống trước mắt, lúc đầu Barker không định tham gia nhưng lúc này lại vì sự tồn tại của hắn mà đến, mục đích là gì còn chưa rõ.

Có thể liên hợp Holani cùng Monica đối phó hắn, cũng có khả năng khác là mượn tay mình để diệt trừ hai vị này.

Đỗ Địch An không tiếp tục suy nghĩ nữa, kế hoạch còn biến hóa, nhất là dưới tình huống thay đổi ở Ngoại Bích, một khi yếu thế, chắc chắn sẽ bị tấn công, cách duy nhất bảo đảm an toàn là không bị thương.

Hắn đứng xa Barker, Holani cùng Monica để ngừa việc ba người bọn họ đánh lén.

Sau khi ba người Barker chú ý đến động tác của Đỗ Địch An, nhưng không nói gì, lo lắng như vậy là bình thường, nếu không có thì lại quá tự tin, thậm chí là ngu xuẩn.

Một lát sau, seaman tập kết các cao thủ đến, Đỗ Địch An nhìn thấy vùng bình nguyên bên ngoài của Nam có mấy trăm vị Khai Hoang Giả tụ tập, đồng thời có tám vị Chúa Tể, hai mươi ba cao thủ Nội Hoang, đội hình như vậy cũng đủ sức nghiền ép Sylvia!

Holani tiến lên chỉnh đốn, một lát sau, chiến đội với quy mô gần năm trăm Khai Hoang Giả hình thành, đứng đầu là năm vị chúa Tể cùng Đỗ Địch An và Helisha, tiến quân đến Ngoại Bích.

- Bây giờ có phải nên chia sẻ tin tức về Cực Băng Trùng rồi không?

Trên đường di chuyển, Đỗ Địch An nói với Holani.

Monica cùng Barker hai mắt sáng lên, tuy bên ngoài không biểu hiện gì.

Holani liếc nhìn bọn họ, mỉm cười nói:

- Đương nhiên, đợi đến Cự Bích, ta sẽ nói, nơi này không thích hợp thảo luận.

Đỗ Địch An thấy hắn đồng ý, không nói gì thêm.

Chưa tới nửa giờ, mọi người đã đến Cự Bích, Chúa Tể cùng Khai Hoang Giả có năng lực phihafnh nên bay lên Cự Bích, bỏ dây thừng xuống để tiếp dẫn những người khác.

Đỗ Địch An cùng ba người Barker bay lên Cự Bích, đứng trên cao ngàn mét, tựa hồ rất gần với mây xanh.

Holani đi tới trên, lấy ra một quyển sách trong người, mở ra, là một bức bản đồ.

Kình phong lạnh lẽo thổi qua, tay Holani cầm địa đồ, chỉ về một hướng, nói:

- Nơi này là rìa ngoài của đầm lầy Ma Hố, vị trí Tây Nam, đây là tung tích Cực Băng Trùng mà đoàn chúng ta tìm được.

Đỗ Địch An không đứng quá gần để tránh bọn họ tập kích, mọi người đều là cùng cấp, nếu bị đánh lén sẽ không trách khỏi việc bị thương, thậm chí mất mạng.

Đồ họa trên địa đồ rất tinh tế, Đỗ Địch An lần đầu nhìn thấy địa đồ Cự Bích tỉ mỉ đến vậy, Cự Bích hình vuông đứng giữa địa đồ, chiến chưa tới một phần mười tổng diện tích địa đồ, xung quanh Cự Bích, địa đồ phân chia theo các tông màu khác nhau, có màu xám, màu đỏ nhạt, màu xanh lục….. nơi Holani đang chỉ là khu vực màu đen!

Chính giữa khu vực màu đén có vài chữ trắng, chính là chỉ đầm lầy Ma Hố.

Đỗ Địch An nhìn qua, ngoại trừ việc ghi nhớ đầm lày, hắn còn để ý đến những khu vực gần đó, lúc này, hắn nhìn về hướng ba người Barker, nói:

- Bích Chủ, ngươi là Chủ của Cự Bích, nhìn xa trông rộng, có đề nghị gì không?

Barker thấy Đỗ Địch An bỗng nhiên làm khó dễ, lông mày nhíu lại, bình tĩnh nói:

- Cái này vẫn là Holani biết rõ nhất, vẫn là nghe hắn nói trước xem sao.

Holani thay đổi sắc mặt, biết Barker cũng muốn biết tình hình từ mình, trong lòng hắn rên một tiếng, bên ngoài bình tĩnh nói:

- Tung tích Cực Băng Trùng ở biên giới đầm lầy Ma Hố, mà Cực Băng Trùng thích lạnh ghét nóng, điểm ấy mọi người đều biết, chính giữa đầm lầy Ma Hố là nơi nhiệt độ thấp nhất, vì vậy ta cảm thấy Cực Băng Trufgn có lẽ sẽ đến nơi đó.

Nói xong, ngón tay đặt ở trung tâm khu vực màu đen.

Monica cùng Barker khẽ nhíu mày, không nói gì.

Đỗ Địch An chú ý đến vẻ mặt của ba người, trầm ngâm chốc lát, nói:

- Holani tiên sinh có kiến nghị gì không? Theo ta biết, đi càng sâu vào Ma Hố thì càng nguy hiểm, cho dù năm người chúng ta kết lại cũng khó bảo toàn sẽ không phát sinh chuyện, chẳng lẽ muốn kiên định xông lên?

Holani cười nhạt, nói:

- Đỗ tiên sinh nói đùa rồi, xông vào là không thể, cho dù số người của chúng ta nhiều gấp đôi cũng sẽ chịu thiệt thòi, chúng ta tìm vị trí của Cực Băng Trùng trước đi, để Monica nhìn xem có thể truy tìm Cực Băng Trùng không, nếu có thể tìm được thì cứ dọc theo lộ trình của Cực Băng Trùng, thế nào?

Đỗ Địch An không nói gì, nhìn về phía Barker cùng Monica, nói thật, lời của Holani đều là thừa thải, nhưng ít ra cũng lộ chút tin tức, năng lực của Monica có liên quan gì đến lần theo vết tích.

Một thông tin này cũng kèm theo hai tin tức khác, Barker và Holani không giỏi truy tung.

Vậy có thể biết được, không chuyên về nhận biết thì sẽ chuyên về công kích cùng phòng ngự.

Barker thấy Đỗ Địch An không dị nghị, nói với Monica bên cạnhL

- Ngươi chắc chắn không?

Monica chậm rãi gật đầu:

- Thử lại rồi nói.

Quyết định liền như vậy, mọi người tiếp tục xuất phát, vượt qua Cự Bích, một đường hướng thẳng đến đầm lầy Ma Hố.

Trên đường đi, Đỗ Địch An liếc nhìn địa đồ của Holani, hỏi:

- Những khu vực này là gì?

Holani biết Đỗ Địch An không quen những thứ này, cũng không cự tuyệt, tùy ý giải thích vài câu, trên thực tế, tin tức trên bản đồ này, Đỗ Địch An tùy ý hỏi một Lãnh Chúa nào cũng có thể biết được nên hắn lười ẩn giấu.

Mọi người đi qua hai khu vực lớn, một khu màu xám gần Cự Bích, mọi người gặp không ít Hành Thi cùng ma vật Cao cấp ở giữa khu này, đa số là ở trình độ Giới Hạn Giả, yếu kém cũng là Thợ Săn cấp một.

Cũng may, đội ngũ tập kết lần này đều là Khai Hoang Giả, hoàn toàn không có bất kỳ tổn thương gì.

Sau khi đi xuyên qua khu mào xám là đến một khu vực màu vàng, trình độ ma vật nơi này tăng lên một cấp bậc, thỉnh thoảng gặp phải ma vật cấp Khai Hoang Giả tập kích, những ma vật này chuyên về ẩm nấp trong đất bùn, có thể ngụy trang thành tảng đá, dù là Đỗ Địch An cũng không nhìn ra, đương nhiên hắn cũng không nhìn kỹ, còn giữ sức để chiến đấu ở đầm lầy Ma Hố.

Những ma vật gặp phải ở ven đường, tất cả đều bị những Chúa Tể hoặc Ma Tướng nhìn thấy và trực tiếp xử lý.

Đội ngũ gần 500 người, cao thủ loại nhận biết nhiều không biết bao nhiêu, mà năng lực phương diện nhận biết cũng là thiên kỳ bách quái, có tầm nhìn đặc biệt, có thính giác đặc biệt, còn có thể dự đoán được nguy hiểm thông qua cảm giác, trước đội ngũ cuồn cuộn như vậy, ma vật bình thường rất khó ẩn giấu.

Sau bốn năm tiếng lặn lội đường xa, mọi người cũng đi đến trước đầm lầy Ma Hố, Đỗ Địch An cảm nhận rõ ràng bầu không khí bình tĩnh trong đội ngũ, âm thanh xì xào cũng mất đi, chỉ mới tới rìa ngoài của đầm lầy đã gặp phải một quái vật cấp Ma Tướng, một con Hành Thi to lớn bay thẳng đến tấn công bọn họ, bị Chúa Tể mở đường đi trước chém giết.

- Đến rồi.

Holani nói một câu, ngẩng đầu nhìn đại địa âm u đầy tử khí phía trước, nhẹ giọng nói:

- Truyền lệnh xuống, mời mọi người gia tăng cảnh giác, ẩn nấp đi vào.

Một Ma Tướng bên cạnh lập tức truyền lời hắn xuống.

Hào quang trong mắt Đỗ Địch An lóe lên, nồng độ phóng xạ của khu vực này lãnh liệt hơn so với những nơi khác, mà ma vật thích nhất là sinh sống trong khu vực có nồng độ phóng xạ cao!

Sinh sống lâu dài trong môi trường có bức xạ hạt nhân, tốc độ biến dị của ma vật cũng sẽ nhanh hơn, mà bản thân chúng cũng sẽ mang theo lượng lớn bệnh khuẩn cùng bức xạ, đồng thời lúc ma vật sinh sôi, bức xạ cùng bệnh khuẩn cũng truyền thừa càng nhiều, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau.