← Quay lại trang sách

Chương 1041 Lột da

Đỗ Địch An phát hiện ba người bọn họ không thi triển ma thân, tựa hồ không muốn cho mình biết hình thái ma thân cùng năng lực của họ, tuy ba người không kích phát ma ngân nhưng phối hợp rất ăn ý, rất nhanh liền áp chế được Đôi Băng Hỏa Long, điều này khiến hắn nhất thời thất vọng, hắn hi vọng con quái vật này có thể làm họ lộ ra ít gì đó.

Đáng tiếc không được như ý hắn, dưới công kích điêu luyện của ba người, đầu phun ra hỏa diễm của quái vật rất nhanh bị chém đứt, sau đó ba người hợp lực công kích đầu còn lại, chưa tới hai, ba phút đã đâm thủng đầu còn lại, một chiêu chí mạng.

- Hay!

Đại đội xung quanh nhịn không được mà lên gọng ủng hộ.

m thanh nhỏ, nhưng gần 500 người ủng hộ nên vẫn tương đối vang dội, ba người Holani sợ bắn lên, Holani trợn mắt giận dữ nhìn những người chung quanh, vội khiển trách:

- Yên lặng!

Nghe vậy, mọi người mới im tiếng.

Monica cau mày, vung kiếm cắt đứt răng nanh bên trong miệng rồng, vùi lấp tại chỗ, sau đó quay sang nói với Barker cùng Holani:

- Ta xong rồi, còn lại các ngươi xử lý.

Holani cười khổ, thứ Monica lấy đi chính là thứ đáng giá nhất trên thân rồng, bốn chiếc răng nanh kia là vật liệu binh khí rất tốt, có thể rèn đúc thành vũ khí có tính hỏa diễm cùng hàn băng, hơn nữa vũ khí này còn mnang độc gây tê liệt thần kinh, nếu chế tạo thành vũ khí, tuyệt đối là một đại sát khí!

Cân nhắc đến việc Monica là người đóng góp sức lực nhiều nhất, Holani cùng Barker cũng không nói gì thên, nhu cầu bọn họ đối với binh khí cũng thấp, một khi ma hóa, cánh tay hóa thú nên cũng không cách nào cầm kiếm, trừ phi chế tạo binh khí thành hình thái ma hóa thì mới có thể nắm được, bằng không cũng không có tác dụng.

Holani tiến lên gọt vảy trên đầu rắn, cất vào.

Barker cười khổ, nói:

- Được rồi, đều bị hai người các ngươi chọn rồi, đúng là ăn trộm.

Holani cười nói:

- Ngài có thể đừng nói vậy không, ta cho ngài vật này, phỏng chừng còn không lọt vào mắt ngài, Monica cho ngài thì còn được.

Monica tức giận nói:

- Ngươi hẹp hòi, đừng kéo theo ta.

Barker cười cợt nói:

- Thôi thôi, chúng ta chuẩn bị lên đường.

Holani gật đầu, âm thanh mọi người ủng hộ lúc trước có thể sẽ thu hút một vài ma vật phụ cận, nhất định phải rút khỏi nơi này.

Đỗ Địch An thấy ba người nói cười chua mồi, cũng không nói gì, dù sao hắn cũng không xuất lực, hơn nữa bọn họ cất vật ấy ngay tại chỗ thì rõ ràng cũng không đặc biệt chú ý đến vật đó, không phải bảo bối gì.

- Đỗ tiên sinh, ngươi muốn lấy cái gì không?

Holani trở lại trước mặt Đỗ Địch An, cười nói.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Không cần.

Monica liếc hắn một cái, không nói gì.

Mọi người tiếp tục tiến lên, rất nhanh lại gặp phải ma vật, nhưng chỉ là vài con cấp Khai Hoang Giả, bị đội tiên phong dễ dàng chém giết, sau nửa giờ, mọi người cuối cùng cũng đi tới nơi xuất hiện Cực Băng Trùng.

Holani chỉ một vết trượt giống như hình con rắn phía trước, nói:

- Ầy, đây chính là vết tích của Cực Băng Trùng.

Đỗ Địch An cùng Barker và Monica không đợi hắn nói, từ lâu đã nhìn về dấu vết này, cỏ xanh xung quanh dấu vết đều đông lại, trong không khí tràn ngập bệnh thấp cùng mùi tanh.

Đỗ Địch An nhìn chung quanh, trong không khí tràn ngập mùi mà hắn rất quen thuộc, chính là mùi của Thủy Tinh Hoang Trùng kia, trong lòng hắn thở phào, lúc này hắn mới hoàn toàn khẳng định thứ mình hấp thu chính là Cực Băng Trùng.

Monica cùng Barker quan sát chung quanh, một lát sau, Monica khẽ gật đầu, nói:

- Cái này xác thực là mùi của Cực Băng Trùng, từ nồng độ thì hẳn là nó rời nơi này chưa đến năm ngày, hơn nữa Cực Băng Trùng này tựa hồ đang trong giai đoạn lột da, phỏng chừng chưa đi xa lắm.

Barker hứng thú nói:

- Làm sao ngươi biết nó đang trong giai đoạn lột da?

- Ngài nhìn kỹ đi, trong hoạt ngân này có vảy nhăn nheo.

Monica chỉ.

Đỗ Địch An cùng Barker nhìn nhìn, bên ngoài nhìn vào, hoạt ngân rất bóng loáng, nhưng sau khi tập trung nhìn chăn chú liền phát hiện một vết tích lồi cực nhỏ bên trong, Đỗ Địch An không khỏi liếc nhìn Monica, chẳng lẽ cảm nhận của nàng có quan hệ tới thị lực? Nhưng nhìn tài nghệ lúc chiến đấu với Đôi Băng Hỏa Long của nàng, bóng người phiêu huyễn, hoàn toàn không kém Holani cùng Barker.

Là nàng ẩn giấu, hay bọn hắn có ẩn dấu?

Lúc Đỗ Địch An suy tư, Barker gật đầu nói:

- Chính xác như vậy, chúng ta tìm chung quanh chút đi, mong nó vẫn chưa lột da xong.

- Được.

Holani nói, dặn dò với Chúa Tể bên cạnh:

- Mười người một đội, tổ chức thành mười đội, tìm xung quanh trong phạm vi năm mươi dặm.

- Vâng.

Sau khi Chúa Tể truyền lời hắn xuống, Holani nói với Barker:

- Nơi đây không thích hợp ở lâu, mùi này sẽ dẫn đến thứ khác, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm phía trước xem xem.

- Ừm.

Mọi người tiếp tục hướng về phía trước, đại đội phân ra thành mười tiểu đội mợt trăm người, phân tán tìm chung quanh, một khi tìm ra hình bóng Cực Băng Trùng thì phóng ra tín hiệu.

Nhìn tín hiệu màu vàng từ đống đổ nát phía trước, Holani tiếp tục bảo mọi người đi thẳng, cùng lúc đó, mọt tín hiệu màu đỏ báo động nguy hiểm được phát ra ở hướng 4 giờ phía trước, cũng là tín hiệu thỉnh cầu tiếp viện.

Holani thay đổi sắc mặt, muốn phái người tiếp viện, lời chưa kịp nói ra liền ngưng lại, trong mắt lóe lên tia âm trầm.

Đỗ Địch An thấy hắn đổi sắc mặt, trong lòng tuy biết rõ nhưng vẫn hỏi:

- Tiểu đội bên kia gặp nguy hiểm rồi, chúng ta cần đi tiếp viện không?

Barker khẽ lắc đầu, nói:

- Phỏng chừng là không cần rồi, thính giác của Holani hẳn là nhạy hơn chúng ta, xem ra người ở đó lành ít dữ nhiều rồi.

Holani không để ý chính mình bị lộ năng lực, điểm này Monica cùng Barker sớm biết, hơn nữa thính giác nhạy cũng không phải năng lực chính của hắn, hắn am hiểu công kích, thính giác nhạy bén hơn người chỉ là phụ, vì vậy Đỗ Địch An biết hắn cũng không cảm thấy uy hiếp gì, nói:

- Bọn họ hẳn là gặp phải một thứ vô cùng to lớn, bị diệt sạch rồi, thứ đó cũng đi rồi.

Trên mặt Đỗ Địch An bừng tỉnh, hỏi:

- Chúng ta không đi báo thù cho họ sao?

Mặt Holani tối sầm, nói:

- Đội hình nơi đó là một vị Chúa Tể, nếu có thể tiêu diệt bọn họ thì có lẽ là ma vật cấp trên 300, nếu nó đã rời đi, chúng ta vẫn không nên trêu chọc.

Đỗ Địch An ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Holani thầm mắng trong lòng, ngươi thật sự ngốc hay giả ngốc đây? Mắng thì mắng, hắn nhìn đại đội chung quanh, thấy không ít người run sợ, trong lòng không khỏi thầm giận, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nhanh chóng tiến lên.