← Quay lại trang sách

Chương 1072 Chủ Vực Sâu (2)

“Quân đoàn Huyết Gai?” Đỗ Địch An híp hai mắt, nhưng trong lòng thầm giật mình. Nữ nhân này thế mà lại đến từ Thần quốc, hơn nữa chỉ là một tiểu đội trưởng dưới trướng ‘Quân đoàn Huyết Gai’. Trước nàng còn có bốn tiểu đội, phía sau nàng thậm chí còn nhiều tiểu đội hơn nữa. Mấy đội viên mà nàng nói Đỗ Địch An cũng nhìn thấy rồi. Tên Vực Sâu đuổi giết mình lúc mình ở nơi hoang dã kia, rất có thể là đội viên của nàng!

Lúc trước khi đi lòng vòng hắn có nhìn thấy một đống lửa trại, từ dấu vết hiện trường có thể thấy có bốn hoặc năm người, cơ bản là khớp với những gì Fesnia nói.

Nói cách khác, trong quân đoàn Huyết Gai của Thần quốc, cường giả đạt đến cấp bậc Vực Sâu ít nhất cũng phải hơn hai mươi lăm người, thậm chí số lượng còn nhiều gấp mấy lần thế nữa!

Đó mới chỉ là một quân đoàn cỏn con không tên tuổi của Thần quốc!

Thần quốc trong lòng hắn trước nay vẫn mù mờ, giờ đây lại hiện ra rõ nét. Trước kia hắn đã liệu được sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ của Thần quốc, nhưng những gì Fesnia nói tới vẫn cứ vượt ra ngoài dự đoán!

Phải biết rằng mỗi bức Tường Lớn chỉ có duy nhất một vị Vực Sâu trấn thủ!

Chẳng trách Tường Lớn ở trước mặt Thần quốc lại không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh!

Có điều, trên thế giới liệu có bao nhiêu tòa Tường Lớn đây?

Đỗ Địch An không biết, cũng không hỏi dò Fesnia, như vậy sẽ lộ ra rất nhiều tin tức, hắn trầm tư một chút rồi hỏi: “Các ngươi tới đây, không chỉ là đi ngang qua phải không, là vì Cực Băng trùng mà đến?”

“Thế thì không phải…” Fesnia lắc đầu.

Đỗ Địch An khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời của nàng, nói: “Ta sẵn sàng kết bạn với ngươi, mà ta tin rằng ngươi cũng sẽ không từ chối làm bạn với một vị Vực Sâu. Thêm một người bạn thêm một lối đi, nếu như giữa bạn bè mà tồn tại lời nói dối thì quả là buồn cười, không phải sao?”

Fesnia hơi nhíu mày, ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn, chăm chú vài giây rồi gật đầu nói: “Nếu như vậy ta sẽ nói thẳng, bọn ta tới đây là vì săn Cực Băng trùng, chỉ là không ngờ rằng sẽ gặp mặt con Cực Hàn Băng Long kia, càng không ngờ tới ở bên trong sào huyệt của nó lại ẩn giấu thứ đáng sợ như vậy. Sớm biết thì bọn ta đã không nhận nhiệm vụ này rồi.”

Nhiệm vụ? Đỗ Địch An khẽ động trong lòng, hỏi: “Ngươi không biết thứ kia là cái gì sao?”

“Chưa từng thấy qua” Fesnia lắc đầu.

Đỗ Địch An nhìn nàng chăm chú, xem ra không có vẻ gì là nói dối, nhưng cũng có thể là khả năng diễn xuất của nàng quá cao. Hắn tiếp tục nói: “Như vậy xem ra hệ thống tình báo của các ngươi phát triển khá mạnh đấy, lại biết được manh mối của Cực Băng trùng ở cách xa ngoài ngàn dặm, dưới đáy vực sâu này không phải là không có người ở sao, các ngươi từ đâu mà biết được tin tức này?”

“Tin tức là do quân đoàn do thám được, bọn ta chỉ phụ trách nhận nhiệm vụ, còn quân đoàn bằng cách nào lấy được tin tức thì ta cũng không biết.” Fesnia lần thứ hai lắc đầu.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, lời của nàng hầu như kín kẽ không một lỗ hổng, không thể từ đó mà phỏng đoán ra điều gì khác. Có điều chí ít cũng biết được, hiện tại thực lực của quân đoàn Huyết Gai rất khó lường trước. Có thể thăm dò được manh mối của Cực Băng trùng ở nơi vực sâu xa xôi như vậy, không phải là điều thủ đoạn bình thường có thể làm được.

“Ta thấy thực lực của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với những Vực Sâu khác, ngươi là cấp nào?” ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, nhìn nàng đầy hứng thú. Hắn không trực tiếp hỏi Vực Sâu phân thành mấy cấp để tránh lộ ra mình không hiểu về nó.

Đôi mày đẹp của Fesnia hơi nhíu lại, không biết là Đỗ Địch An cố ý nhử nàng hay đã biết được sức mạnh phi thường của nàng từ đâu đó, “Ngươi nhìn lầm rồi, ta chỉ là có thể lực và tốc độ hơn chút thôi, vì thế nên nhìn qua sẽ thấy mạnh hơn Vực Sâu bình thường một ít.”

Đỗ Địch An khẽ cười nói: “Thật không, dưới tình huống chưa tiến vào ma thân mà có thể đuổi kịp ta đã mở ra ma thân, đây không chỉ là mạnh hơn chút đâu nhỉ?”

Fesnia hơi run, nghi hoặc mà nhìn hắn, “Đuổi theo ngươi?”

“Ngươi không nhớ sao?” Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Lúc ta cứu ngươi, một con Cực Băng trùng đã bò trên người ngươi, khống chế ngươi. Sức mạnh ngươi thể hiện ra lúc đó thật không bình thường chút nào đâu. Ta cũng không phải chưa từng gặp Vực Sâu khác, thậm chí còn giao thủ nhiều lần, nhưng họ còn kém xa so với ngươi.”

“Cực Băng trùng đã khống chế ta?” Fesnia kinh hãi. Sau khi nàng tỉnh lại thì không nhớ nổi bản thân làm thế nào rời khỏi hồ băng kia, nghe Đỗ Địch An nói tới chuyện Cực Băng trùng khống chế mình, trong đầu nàng nhất thời hiện lên cái nơi âm u còn hơn cả lao tù kia, bản thân bị bọc lại như một cái kén, Cực Băng bò ra trùng từng con từng con một, vây quanh cái thứ kinh khủng kia.

Đối với lời Đỗ Địch An nói, nàng cũng tin vài phần, đột nhiên có cảm giác muốn đưa tay lên, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Đỗ Địch An nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt nàng, đoán rằng nàng chắc hẳn không phải đang diễn kịch mà là thật sự không nhớ chuyện mình bị Cực Băng trùng khống chế, bèn nói: “Ngươi có thể sờ thử bên tai trái của mình, nơi đó vẫn còn vết máu, màng nhĩ của cũng ngươi không biết đã liền lại hay chưa.”