← Quay lại trang sách

Chương 1071 Chủ Vực Sâu

Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày.

Nơi biên giới Hố Ma, hai bóng dáng vụt qua, Đỗ Địch An vác nữ tử trần trụi trên vai, mà đuôi rồng trên bờ vai Helisha lại đã ăn đến nỗi chỉ còn độ dài không tới ba mét.

Đỗ Địch An khẽ thở phào, quan sát phương hướng xung quanh, nhớ lại sơ qua thì nắm rõ tuyến đường, dẫn Helisha tiếp tục tiến bước.

Trên chiến giáp của hắn đã dính không ít vết máu, ba ngày nay chạy trên đường gặp được không ít ma vật, không thể không nói, số lượng ma vật trong Hố Ma rất dày đặc, ngoài một số đất đai bạc màu có tương đối ít ma vật, chỉ cần là những chỗ đầy đủ nguồn nước như cạnh hồ và rừng cây thì có ma vật hợp đàn tụ tập.

Có điều, tuy số lượng ma vật sinh sống ở vùng đất khô cạn bạc màu ít, lại khó giải quyết hơn.

Cũng may Đỗ Địch An đã không còn là Chúa Tể vừa bước ra khỏi Sylvia khi ấy, mà là một Vực Sâu từng trải trăm trận chiến, lại có Helisha giúp đỡ, xem như một đường hữu kinh vô hiểm xông ra đây.

Sau khi rời khỏi Hố Ma, Đỗ Địch An đi theo tuyến đường quay về Tường Lớn Barker.

“Không biết Monica đã chuẩn bị những gì chờ ta?” Đỗ Địch An vừa lên đường, vừa nghĩ đến chuyện sau khi về Tường Lớn, dọc đường này hắn chỉ thấy hài cốt của chiến binh đoàn đi săn, lại không thấy được thi thể của Monica, dự đoán với thể chất Vực Sâu Hậu giả, muốn thoát thân khỏi Hố Ma hẳn rất có hy vọng, đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp nàng quá xui xẻo, gặp phải thứ vô cùng đáng sợ bị ăn mất.

Nhưng Đỗ Địch An cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không rơi lên đầu mình đâu.

Tuy hiện nay trong Tường Lớn chỉ còn một Vực Sâu là Monica, nhưng Đỗ Địch An vẫn không dám sơ ý, lúc bấy giờ chính vì quá lơ là, cuối cùng tổ chín người xâm nhập vào Sylvia nhận được kết quả chết sạch thảm bại với sức mạnh mang tính áp đảo, bài học này gần ngay trước mắt, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Ánh nắng chói chang.

Sau khi Đỗ Địch An bay ra bốn năm mươi dặm, hạ xuống một chóp núi, xung quanh toàn là cỏ dại héo vàng, hắn lườm nữ tử trần trụi trong tay, vứt nàng vào trong bụi cỏ, thản nhiên nói: “Còn muốn để ta bế ngươi bao lâu?”

Nữ tử trần trụi lăn lộn vào trong lùm cỏ, không hề cử động.

“Đừng làm bộ nữa, nhịp tim của ngươi đã bán đứng ngươi rồi.” Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Fesnia nghe thấy vậy, chợt biết rằng mình không thể tiếp tục giả vờ nữa, chỉ đành ngồi dậy, từ từ mở mắt ra, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nàng mở mắt, ánh sáng mãnh liệt từ đỉnh đầu Đỗ Địch An chiếu đến, khiến nàng chói mắt tới mức hơi nheo mắt lại, ngay cả khuôn mặt của Đỗ Địch An cũng không thể thấy rõ.

“Đây là đâu? Ngươi là ai?” Fesnia đảo nhìn xung quanh, hít thở sâu, khiến bản thân bình tĩnh lại.

Đỗ Địch An ngồi trên tảng đá, tiện tay nhặt một nhánh cỏ khô lên ngậm trong miệng, ánh mắt liếc nhìn nàng, trông ra xa phong cảnh trên bãi cỏ héo vàng, nói: “Câu hỏi này không có ý nghĩa, ngươi nên biết, ta là ân nhân của ngươi.”

Fesnia đảo mắt nói: “Vậy xin hỏi, nên xưng hô với ân công như thế nào?”

“Ta tên Đỗ Địch An, đây là người yêu của ta, Helisha.” Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, trông xuống Fesnia, “Nên gọi ngươi là gì?”

Ánh mắt Fesnia lướt qua Helisha, rồi thu hồi lại rất nhanh. Lúc nàng tỉnh lại, dù lo lắng bị Đỗ Địch An phát hiện nên không mở mắt, nhưng cũng biết được xung quanh ngoại trừ Đỗ Địch An thì còn có một xác sống sức mạnh cực lớn. Trong lòng nàng đã sớm qua giai đoạn khiếp sợ và nghi hoặc, giờ khắc này biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí không lộ ra bất kỳ vẻ mặt khác thường nào, nói: “Ta tên Fesnia.”

“Ta muốn biết thân phận của ngươi.” Đỗ Địch An nhìn nàng chăm chú, nói ra điều mình muốn.

Fesnia hơi nhíu mày. Đỗ Địch An nói muốn biết là ám chỉ rằng nàng nhất định phải nói. Nàng biết mình không có đường phản kháng, suy nghĩ một chút sau đó bèn nói: “Thân phận của ta rất phổ thông, chỉ là một người Săn Ma, lần này đi ngang qua đây không cẩn thận rơi vào bẫy, bị thứ ở dưới đáy hồ kia bắt được, chuyện sau đó ngươi cũng thấy rồi. Quá trình xảy ra như thế nào thì ta không nhớ được, cũng không có cách nào nói rõ với ngươi được.”

“Ta nói rồi, ta muốn biết thân phận của ngươi, đừng hòng qua quýt lừa ta.” Đỗ Địch An nhìn thân thể trần truồng của nàng mà trong mắt lại không có nửa phần gợn sóng, “Với tư cách là ân nhân thì yêu cầu này của ta không tính là quá đáng nhỉ? Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, ta không xa xỉ đến độ khổ cực cứu ngươi rồi đợi ngươi nói xong lại một đao chém chết đâu. Có câu nói rất hay thế này, thêm một người bạn là thêm một lối đi, đương nhiên, phải xem là ngươi là có xứng làm bạn của ta hay không đã.”

Ánh mắt Fesnia khẽ động, lời nói của Đỗ Địch An mặc dù có không khách khí nhưng thái độ lại rất thản nhiên, nàng nghe xong cũng không thấy phản cảm, trái lại lặng lẽ thở phào một hơi, trầm ngâm một lát mới nói:

“n công nói có lý, như ta vừa mới nói, ta là một người Săn Ma, thuộc tiểu đội Săn Ma số Năm của quân đoàn Huyết Gai đến từ Thần quốc, ta là đội trưởng. Tuy rằng không biết ngươi cứu ta ra như thế nào, nhưng ngươi chắc cũng đã nhìn thấy mấy đồng đội của ta, bọn họ là đội viên của ta.”