Chương 1076 Dị tộc ngoại cảnh (3)
Theo hình ảnh thế giới Fesnia miêu tả, khu vực Vực Sâu bên ngoài Tường Lớn hình như chỉ là vùng “hoang dã” bên trong Thần quốc, còn mảnh đất khủng bố chân chính, lại là vùng đất độc lập ngoài biên giới Thần quốc, cùng với dị tộc mạnh mẽ sinh sống trên vùng đất kia!
Fesnia nhìn biểu cảm Đỗ Địch An biến ảo không chừng, ngậm cười không nói nữa, nàng biết Đỗ Địch An cần một khoảng thời gian tiêu hóa những việc này, nàng đã từng tiếp xúc với các cư dân khác sinh sống trong tường, nhưng chỉ tiếp xúc với cấp bậc Chúa Tể, vẫn chưa đủ sức mạnh hoành hành Vực Sâu, một mình đi tới Thần quốc, bởi vậy nhận biết của những người này chỉ dừng lại ở bức tường trước mặt.
Giống như ếch ngồi đáy giếng, một khi nhảy lên bờ, sẽ thấy thế giới to hơn miệng giếng hình tròn đâu chỉ gấp mười lần trăm lần?
Trong lúc đó suy nghĩ của ếch xanh là gì, nàng không biết, nhưng nàng biết những người giống Đỗ Địch An chưa từng rời khỏi Tường Lớn sau khi nghe những lời nói này sẽ có suy nghĩ gì, có sợ hãi, có mờ mịt, thậm chí không thể tin được.
Nàng chỉ có thể cho Đỗ Địch An thời gian, để hắn tiêu hóa toàn bộ.
Hai người yên lặng đi bộ song song một hồi lâu, Helisha cũng yên lặng đi theo sau lưng Đỗ Địch An.
Cho đến khi một con thằn lằn bỗng nhiên nhảy ra từ rừng cây, Đỗ Địch An mới giật mình tỉnh lại, sau đó thấy Fesnia hành động, dùng một chân đá Tùng Lâm Độc Tích ở trong rừng ra xa hai mươi ba mươi mét, xương sọ vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, nhưng chỉ nhìn thấy một nụ cười mỹ lệ, Đỗ Địch An không nói gì thêm, Tùng Lâm Độc Tích đột nhiên nhảy ra từ rừng cây chỉ là ma vật nhỏ, thậm chí hắn không cần nói lời cảm tạ, hắn chậm rãi sắp xếp suy nghĩ bị cắt ngang lúc trước, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dị tộc ngoại cảnh là ma vật, hay là… Những nhân loại khác?”
Fesnia kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới Đỗ Địch An biểu hiện bình tĩnh như thế, lúc trước nhìn vẻ mặt mờ mịt và khiếp sợ của Đỗ Địch An, nàng còn tưởng rằng Đỗ Địch An sẽ hoài nghi nàng nói dối, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Đỗ Địch An chẳng những đã tiếp nhận sự thật, còn suy xét tới phương hướng nàng chưa từng nghĩ tới.
Nhân loại? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới dị tộc ngoại cảnh có quan hệ gì với nhân loại, nhưng vừa nghe Đỗ Địch An nói như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên khẽ động, nhưng rất nhanh đã bị ký ức thi thể Cự Ma tộc bị kéo về trên đường khi còn nhỏ đánh mất, đó chắc chắn không phải nhân loại, thậm chí không có chút liên quan nào đến nhân loại!
“Hẳn là xem như một đám ma vật có trí tuệ ra đời thôi.” Fesnia sắp xếp ngôn ngữ nói: “Không liên quan đến nhân loại, ta cũng nói luôn, Thất Vương là người mạnh nhất, không ai có thể mạnh hơn bọn họ, nếu có, đó chính là Thần.”
“Không cần cường điệu với ta Thất Vương mạnh mẽ như thế nào, ta không phải người trong quân đoàn các ngươi.” Đỗ Địch An lắc đầu, xem thái độ của Fesnia, hiển nhiên đã sùng bái Thất Vương vô cùng sâu đậm, hắn lại hỏi vài câu, chờ Fesnia miêu tả ra Cư Ma tộc hình dạng xong, hắn cũng chặt đứt ý nghĩ dị tộc kia có quan hệ với nhân loại, chỉ là nỗi xao động khó hiểu trong lòng lại không chịu yên ổn lại.
Nhân loại bên trong Thần quốc, thật sự là những người sống sót cuối cùng trên thế giới sao?
Đại lục châu Mỹ, Trung Nguyên Hoa Hạ, có khi nào cũng có sự tồn tại như Thần quốc hay không?
Ý tưởng này hắn giữ tại dưới đáy lòng, lại dò hỏi Fesnia một ít về dị tộc ngoại cảnh. Fesnia cũng không biết nhiều lắm, chỉ nói với Đỗ Địch An một vài tên dị tộc ngoại cảnh, những cái tên đó thậm chí bị các nhà văn trong Thần quốc đưa vào truyện cổ tích, trở thành dũng sĩ chính nghĩa vĩnh viễn chinh phục đánh bại ác ma.
Khi nói xong vấn đề dị tộc ngoại cảnh, Đỗ Địch An lại cùng Fesnia nói tới những chuyện trong Thần quốc, Fesnia rất hay nói, rất nhanh đã phác họa ra bản đồ Thần quốc ở trong lòng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không khỏi cảm thán, có đôi khi thứ bản thân hao hết tâm lực cũng không thể tìm tòi nghiên cứu, như là bí mật, khiến người ta mê muội, nhưng đối với những người khác, lại là tri thức cơ bản nhất thôi.
Giống như một tên ăn xin đầu đường, vĩnh viễn ảo tưởng hình ảnh phong phú quý tộc ngồi trên bàn cơm trong nhà, nhưng lại không biết khi các quý tộc ăn cơm, lực chú ý vĩnh viễn sẽ không đặt vào bàn cơm vậy.
“Tường chủ của Thần quốc, ở trong Thần quốc có tước vị Bá tước, trên Bá tước là Công tước, đại Công tước, mà chức vị đại Công tước hoặc là Chủ Vực Sâu đảm nhiệm, cũng chính là là phó đoàn trưởng của quân đoàn Huyết Gai bọn ta, hoặc là những người siêu giàu buôn bán khắp nơi trong Thần quốc, những người này đều là người từ thế kỷ trước, giữ lại truyền thống của thế kỷ trước…”
Fesnia kiên nhẫn giảng giải cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nghe rất nghiêm túc, chậm rãi hiểu biết địa vị của Tường chủ bên trong Thần quốc, Bá tước coi như là nhân vật lớn, nhưng phong hào Bá tước của Tường chủ là thuộc về ngoại phong, cái gọi là ngoại phong, có nghĩa sẽ bị phái ra ngoài Thần quốc, những Bá tước quản lý Tường Thần này ở trong Thần quốc không có thực quyền. Hai chữ “ngoại phong” cũng là xưng hô do các quý tộc ngầm gọi, thông thường trong giọng nói cũng mang ít khinh bỉ.