← Quay lại trang sách

Chương 1077 Dò tìm bí mật

Người trong Thần quốc đều biết, người bị phái đi quản lý Tường Thần, tuy rằng nhìn như phong tước đất phong, rất có cảm giác một mình xưng Vương, nhưng Tường Thần là nơi nào? Tài nguyên thiếu thốn, tin tức bế tắc, xem như viện dưỡng lão của Vực Sâu vậy.

Hai người trò chuyện, chậm rãi về lại chỗ Tường Lớn nơi Barker đang ở.

“Đây là Tường Thần nơi ngươi sống sao?” Fesnia nhìn Tường Lớn ngất trước mắt, ánh mắt hơi hơi lóe lên, mỉm cười nói.

Đỗ Địch An không phủ nhận, cũng không đồng ý, tất nhiên hắn sẽ không tiết lộ Tường Lớn Sylvia cho Fesnia biết, tuy rằng trong khoảng thời gian này bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, nhưng khi đề cập đến chuyện riêng tư của hắn, hắn đều vòng qua tất cả, mà những chuyện Fesnia nói, tuy rằng mở ra thế giới quan hoàn toàn mới cho Đỗ Địch An, đối với hắn có sự trợ giúp rất lớn, nhưng hắn cảm thấy mấy thứ này phải chờ đến khi bản thân đi đến Thần quốc, tốn không bao nhiêu sức lực cũng có thể tìm hiểu được.

Hiện giờ chỉ là biết sớm hơn một chút thôi.

Còn một ít chuyện bí ẩn, Fesnia cũng chưa nói ra bao nhiêu, có rất nhiều chuyện nàng không biết, có cũng có thể là nàng giả bộ không biết.

“Ta còn có chút việc muốn xử lý, ngươi ở lại hay là đi?” Đỗ Địch An nhìn Fesnia, chuyện tới hiện giờ, hắn cũng không còn nhiều nghi vấn cần Fesnia giải đáp, điều hắn muốn biết đều biết rồi, còn chuyện không biết, Fesnia cũng chưa cho hắn đáp án.

“Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn đến Thần quốc sao, ta chờ ngươi, chung đường mà.” Fesnia khẽ cười nói.

Đỗ Địch An gật đầu, hắn cũng không lo lắng sau khi Fesnia đi tới Thần quốc sẽ lợi dụng ưu thế bản địa công kích hắn, thứ nhất là không cần phải như vậy, thứ hai là với Thần quốc theo Fesnia miêu tả, Đỗ Địch An cảm thấy bản thân vẫn có giá trị rất lớn, ít nhất dựa vào điều kiện của hắn, cũng có thể tùy ý gia nhập quân đoàn dưới trướng của bất kỳ một vị Vương giả nào, nếu có biểu hiện xuất chúng, thậm chí có thể lên làm đội trưởng.

Fesnia cũng từng mời hắn gia nhập quân đoàn Huyết Gai, nhưng hắn vẫn chưa trả lời.

Đỗ Địch An mang theo Helisha trèo tường vào trong, Fesnia sử dụng tay chân, cũng nhanh chóng bò lên trên tường, nói là bò, thật ra càng giống chạy hơn, vách tường bóng loáng cao chót vót dưới chân nàng giống như giẫm trên đất bằng.

Sau khi trèo tường vào, Đỗ Địch An cứ đi thẳng, dọc đường đi qua vài ngôi làng nhỏ, cùng với đất lãnh chúa thế lực yếu hơn, không hề dừng lại, mấy giờ sau, rốt cuộc đã đi tới trước Vương thành.

“Ta còn có việc phải làm, ba ngày sau đúng giờ này gặp tại đây, được không?” Đỗ Địch An không định mang Fesnia cùng nhau vào thành. Hắn muốn lén vào để giải quyết công việc, mang theo Fesnia khó tránh khỏi sẽ bị nàng nhìn ra được gì đó. Trong thời gian ba ngày, hắn nghĩ mình chắc sẽ có thể thăm dò được thứ mà mình muốn rồi. Dù sao trong Tường Thần này cũng chỉ có một Vực Sâu là Monica, đối với hắn mà nói thông không khó để vượt qua.

Fesnia hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Đỗ Địch An lại nhanh chóng muốn tách nàng ra, nhìn bộ dạng hắn chắc hẳn muốn đi làm chuyện không tiện cho nàng biết. Nàng rất thông minh nên không biểu hiện ra sự tò mò, rất tự nhiên đáp: “Được thôi, đến lúc đó ta ở chỗ này chờ ngươi.”

“Được.” Đỗ Địch An mang theo Helisha xoay người rời đi.

Fesnia nhìn bóng lưng rời đi của Đỗ Địch An, nghiền ngẫm: đến khách sáo với dân bản địa là nàng cũng không cần nữa? Dường như có chút không lịch sự, lẽ nào là có ẩn tình khác?

Sau khi từ biệt Fesnia, Đỗ Địch An theo đê ven thành đi thẳng, không bao lâu đã tới cửa ra vào Vương thành. Ở đây có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rất đông dân di cư, quần áo rách rưới, dường như là từ vùng chịu chiến tranh hay nạn đói di dân tới; có khi là xe ngựa của quý tộc lãnh chúa thong dong qua lại; còn có cả kỵ sĩ, dùng xe thú cỡ lớn vận chuyển xác của dã thú.

Đỗ Địch An chỉnh lại trang phục sau đó mang theo Helisha trà trộn với lưu dân vào thành.

“Cút! Cút ngay!”

“Phí vào thành mười đồng tiền. Cái gì? Không có tiền? Cút!”

“Tiện dân xéo đi xa một chút, thối chết rồi, đừng làm dơ nơi này!”

Trong tiếng quát mắng của thị vệ giữ thành, một số lưu dân không có tiền lập tức bị ngăn lại, một số thì tuyệt vọng cố xông vào nhưng bị thủ vệ một cước đạp bay, ngã xuống đất một lúc lâu không bò dậy nổi. Còn có một vài phụ nữ ôm theo đứa trẻ bốn, năm tuổi, hai mắt đẫm lệ khóc rưng rức cầu xin, nhưng kết quả không những không được thủ vệ thông cảm mà còn nhận lại thêm nhiều ánh mắt chán ghét và những lời mắng chửi thậm tệ.

Một vài lưu dân có tiền thì vội vã nộp tiền để vào thành, không dám quản chuyện thị phi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn lưu dân bị ngăn lại, không nói thêm gì, nộp phí vào thành cho mình và Helisha xong thì theo một lưu dân cùng đi vào.

“Không cho bọn ta vào thành, bọn ta sẽ chết đói, cầu xin đại nhân…”

“Hừ, để cho các ngươi vào thành, đến lúc đó ăn trộm khắp nơi, sớm muộn cũng sẽ bị đánh chết. Chết sớm chết muộn đều là chết, chi bằng giờ đi chết xa một chút!”

m thanh cầu xin và quát mắng ở bên tai càng ngày càng xa, Đỗ Địch An đi hồi lâu dưới bóng tường thành, cuối cùng cũng đi tới được đường cái Vương thành. Ánh nắng tươi sáng tỏa khắp, trên đường nhộn nhịp tiếng rao hàng.