← Quay lại trang sách

Chương 1079 Ấp nở

Thông qua thị giác thấu thị và cảm ứng nhiệt độ, Đỗ Địch An nhìn thấy có bảy tám cao thủ Thác Hoang đang ẩn dấu tại các ngóc ngách bên trong Thần điện, còn có một người cấp Chúa Tể tọa trấn. Sức mạnh như vậy khiến cho hắn có chút khiếp sợ, chỉ là một toà Thần điện mà lại tập hợp nhiều cao thủ như vậy, thực lực chỉ sợ không kém bất kỳ quân đoàn thú nào dưới trướng mấy người Holani!

Nếu như Thần điện có Vực Sâu tọa trấn, thậm chí còn có thể là thế lực mạnh mẽ nhất trong Vách!

Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An càng thêm cẩn thận, ai dám bảo đảm nơi này thật sự chỉ còn sót lại một Vực Sâu là Monica chứ?

Hắn cẩn thận từng tí một, xuất ra ẩn thân phù lẻn vào bên trong điện. Nhưng vừa bước vào một khúc cua chỗ hành lang thì tám vị Thác Hoang cùng một vị Chúa Tể ở xung quanh đột nhiên thay đổi vị trí, xông tới chỗ hắn.

“Bại lộ rồi?” Đỗ Địch An chớp mắt, trong lòng thở dài.

Tuy kẻ Tách Rời mạnh về công kích, phán đoán cũng không kém, nhưng phương diện ẩn náu dường như lại tương đối kém. Trong những người này chắc hẳn là có cao thủ ma ngân cảm giác vô cùng xuất sắc.

Vụt!

Đột nhiên, một mũi tên nhọn hoắt phóng tới từ chỗ tối sau lưng nhanh như tia chớp.

Mũi tên đã đến âm thanh mới vang lên.

Không có tiếng quát mắng, cũng không chào hỏi, vừa ra tay là đã đòn công kích chí mạng, lại còn ở vị trí khó phòng bị nhất, góc độ xảo quyệt nhất!

Đỗ Địch An thở dài lần nữa, sau đó đột ngột xoay người, mũi tên bắn về phía lưng hắn đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn ném mũi tên về hướng ngược lại, mũi tên lao vút vào bóng tối với tốc độ nhanh hơn.

Coong!

Một tiếng chống đỡ, bốn bóng đen từ trong góc nhảy xuống, bao vây quanh Đỗ Địch An, trong khi bốn người khác vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, bao gồm cả vị Chúa Tể đó cũng chỉ dừng lại ở việc âm thầm quan sát chứ không trực tiếp lộ mặt.

“Ra đây cả đi, đáng khinh thay cho kẻ dùng ám tiễn đả thương người khác.” Đỗ Địch An cất lời.

Đám người trốn trong bóng tối khẽ cau mày, trong lòng thấy hơi hoài nghi, Đỗ Địch An có thể phát hiện được bọn hắn chứng tỏ cảm giác không hề kém, nếu đã sớm cảm nhận được bọn hắn, vậy thì sao lại lẩn vào một cách lỗ mãng như vậy?

Vài bóng đen lay động, hai người bước ra từ chỗ ẩn nấp trong tối, ba người còn lại vẫn ở yên tại chỗ quan sát, bọn hắn khá tự tin vào khả năng ẩn thân của mình.

“Ngươi là ai? Chỗ này là Thần điện, nửa đêm ngươi xông vào đây muốn làm gì?” Một thanh niên vóc người mảnh khảnh nghiêm nghị nói, giọng điệu và khuôn mặt lạnh lùng như nhau, cảm giác mang lại hơi chút vênh váo.

“Ta có một số vấn đề, muốn tìm người giải đáp, nếu như các ngươi biết ngược lại cũng bớt việc.” Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Trong Thần điện của các ngươi có rất nhiều hồn trùng truyền kỳ, chúng từ đâu mà đến?”

“Hừ, hóa ra là muốn trộm hồn trùng truyền kỳ, không biết tự lượng sức!” Người thanh niên lạnh lùng trong mắt lộ ra sự khinh thường, nói: “Nếu như ngươi thực sự muốn biết, nói với ngươi cũng không sao, ngươi nghe kỹ cho ta, hồn trùng truyền kỳ này đều là…”

Vút!

Một nữ tử sau lưng Đỗ Địch An nhanh như chớp cầm kiếm đánh tới, trong nháy mắt lao về phía Đỗ Địch An. Thân thể nàng đã biến dạng, đầu dựng thẳng như báo săn, đầu gối uốn cong một cách kỳ lạ, bộ lông bết dính, thanh kiếm trong tay tan chảy, móng tay nhô ra dài hơn cả thanh kiếm, tiếng gió thổi mạnh khi nàng di chuyển. Người đã tới phía sau lưng Đỗ Địch An, bộ ngực đầy đặn như muốn dán chặt lên lưng của Đỗ Địch An, cả móng vuốt sắc bén cũng sắp vuốt ve gáy của hắn.

Nhưng một khắc sau, thân thể của nàng đột ngột dừng lại mà không hề báo trước.

Sau đó, một cơn đau dữ dội từ ngực, và tiếp đó cơn đau trên khắp cơ thể truyền ra, trên cánh tay, bụng, đùi, cổ họng, trán, nàng khẽ mở miệng, tiếng kêu đau đớn nghẹn lại nơi cổ họng, chốc lát sau, thân thể cứ như vậy ngã thẳng xuống.

Khi nàng ta ngã xuống, vầng trăng sáng chiếu rọi lên mặt đất phản chiếu bóng lưng của Đỗ Địch An, trên lưng hắn toàn bộ là những gai nhọn chi chít!

Sau lưng toàn gai nhọn như dao sắc này, trên thực tế, nếu như Đỗ Địch An muốn thì có thể làm cho gai nhọn trên lưng mình trở nên nhiều và sắc bén hơn cả nhím!

“Kẻ nóng vội luôn thích cắt ngang lời của người khác, nhưng như này thì không tốt chút nào cả.” Dường như Đỗ Địch An đang lẩm bẩm, sắc mặt của những người xung quanh đột nhiên thay đổi, ngã xuống ở đây là người nhanh nhất nhì trong số bọn hắn, thanh niên lạnh lùng kia vốn định dùng lời nói để phân tán sự chú ý của Đỗ Địch An sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đánh lén hắn, chẳng những không thành công, ngược lại còn bị Đỗ Địch An phản đòn, điều này khiến bọn họ khó có thể tin nổi.

Nhưng có mặt ở đây đều là những kẻ rất quyết đoán, bọn hắn nhanh chóng phản ứng lại, trong nháy mắt từ bốn hướng đồng thời lao ra.

Nháy mắt bọn hắn đã đến gần, máu tươi bắn ra tung tóe, ánh trăng phản chiếu bóng đen ở ở giữa, một vật thể đen kịt hung ác lao ra từ cơ thể của Đỗ Địch An trong chốc lát và rụt lại ngay, nhanh như một tàn ảnh ảo giác. Mấy người lao về phía Đỗ Địch An bất chợt đứng khựng lại, thân thể từng mảnh từng mảnh đứt lìa rơi xuống đất, máu tươi tràn ngập.