← Quay lại trang sách

Chương 1080 Ấp nở (2)

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn về phía ba người đang ẩn nấp trong bóng tối, nói: “Tới phiên các ngươi, ra đây giải đáp câu hỏi của ta, có lẽ còn có thể sống tiếp.”

Sắc mặt ba người trong bóng tối trở nên tái nhợt, bao gồm cả vị Chúa Tể kia, tất cả đều sững sờ, chỉ cảm thấy chân mình chưa bao giờ bủn rủn đến thế, tim cũng chưa bao giờ đập mãnh liệt đến thế, bọn hắn cắn chặt răng, nín thở, muốn xoay người bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng nghĩ đến việc nữ tử đánh lén đầu tiên bị giết, lý trí kiềm lại sự kích động của bọn hắn rồi chầm chậm bước ra khỏi bóng tối.

Đỗ Địch An thấy ba người thức thời cũng rất hài lòng, hắn nói: “Ta hỏi, các ngươi trả lời, hy vọng sống ở trong tay của các ngươi, đừng để ta biết được các ngươi đang nói dối.”

Ba người khẽ run rẩy, nơm nớp lo sợ lên tiếng.

Đỗ Địch An lặp lại vấn đề trước đó một lần nữa.

Cả ba đưa mắt nhìn nhau, vị Chúa Tể độ chừng bốn mươi tuổi mở miệng chậm rãi cất lời: “Việc này bọn ta cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe nói bên tổng bộ có thần lực có thể ấp lượng lớn hồn trùng truyền kỳ, chỉ cần một con thần trùng truyền kỳ làm trứng thì có thể nở ra rất nhiều con, nhưng chi phí ấp rất cao, vì lẽ đó nên thu phí tương đối đắt.”

“Ấp nở?” Đỗ Địch An khẽ cau mày liếc mắt nhìn sang hai người bên cạnh, nhìn dáng vẻ này không giống đang nói dối, “Hồn trùng ký sinh còn có thể đẻ trứng sao? Có chuyện như này sao ta lại không biết, theo như ngươi nói, các ngươi chẳng phải có thể ấp số lượng lớn một loại hồn trùng truyền kỳ đồng thời chế tạo ra một lượng lớn hồn trùng truyền kỳ Thần Hóa?”

Sắc mặt Chúa Tể trắng bệch, cười khổ nói: “Đại, đại nhân, ta thật sự không có lừa ngươi, nhưng việc ấp lượng lớn hồn trùng chế tạo thần hóa hồn kỳ thần trùng là không khả thi. Đại nhân có điều không biết, những hồn trùng truyền kỳ được ấp nở này không có cách nào tiến hành Thần hóa, còn nghe nói để lại rất nhiều di chứng, hồn trùng truyền kỳ đời thứ hai dựa vào những thứ này ấp ra, không có cách nào trở thành người Hành Tẩu Vực Sâu, đạt đến trình độ của ta có thể coi là cực hạn rồi!”

“Không cách nào Thần hóa?” Đỗ Địch An nhướng mày, trong lòng càng thêm ngờ vực, hắn hỏi thêm vài câu nữa, vị Chúa Tể vẻ mặt đầy khổ sở, không thể nói ra được nguyên do, hai vị nội hoang cấp cao thủ kế bên cũng bày ra vẻ mặt khẩn trương, trong ánh mắt không che giấu nổi sự sợ hãi.

Đỗ Địch An đánh giá bọn họ có vẻ không nói dối, nghĩ một hồi rồi để ba người dẫn đường, hắn muốn tự mình quan sát bên trong Thần điện này một chút, thuận tiện để ba người họ lấy ra hồn trùng truyền kỳ, hắn muốn đích thân kiểm chứng.

Ba người không dám từ chối, nghe theo phân phó của Đỗ Địch An vội vàng xử lý những thi thể trên mặt đất, dẫn đường cho Đỗ Địch An, dọc đường gặp một số thị vệ đang đi tuần cũng chủ động ra mặt quát lui.

Dưới sự dẫn đường của ba người, Đỗ Địch An thuận lợi đến các phòng nghiên cứu của Thần điện, phòng kế hoạch trọng điểm, còn có kho bảo quản hồn trùng ký sinh.

“Đại nhân, ngươi cần loại hồn trùng nào như nào?” Chúa tể cẩn thận nói.

“Tạm thời không cần vội, ta dạo xem trước đã.” Đỗ Địch An không vội xem hồn trùng, mà trước tiên ở trong các phòng nghiên cứu tìm kiếm, một số văn kiện tuyệt mật bị khóa bên trong rương mật mã đặc biệt cũng bị hắn bạo lực phá vỡ, lấy ra lật xem.

Xem càng nhiều, Đỗ Địch An càng cảm thấy hoảng sợ.

Bóng đêm dần sâu, ánh trăng bị mây đen che phủ.

Sau chín giờ là giờ giới nghiêm, lượng người đi lại trên đường phố ở Vương thành cũng thưa thớt dần. Dù là những tửu lâu có số lượng khách hàng ra vào tấp nập hay những quán nhỏ ven đường cũng đều đã nghỉ bán, kéo rèm cửa sổ và đóng chặt cửa lại. Bóng đêm bao phủ khắp mọi nơi trong thành.

Trong phòng nghiên cứu phía sau Thần điện, ngọn đèn phát ra ánh sáng yếu ớt chiếu hắt lên gò má của Đỗ Địch An. Ánh sáng của ngọn đèn chập chờn, hắt lên lúc sáng lúc tối soi lên từng biểu cảm của hắn. Ba người hầu bên cạnh hắn cẩn thận từng li từng tí hầu hạ hắn. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ căng thẳng, thậm chí họ không đưa mắt nhìn lung tung, càng không dám gây nên bất cứ tiếng động nào.

Trong căn phòng này chỉ có duy nhất âm thanh lật sách của Đỗ Địch An. Dưới chân Đỗ Địch An bầy la liệt các loại sách, chúng đều là những tài liệu tuyệt mật, trong đó có những bức phác họa hiện người khác phải kinh sợ.

“Phân tách… Ấp nở… nghiên cứu Hoang Thần…”

Trong ánh mắt Đỗ Địch An lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hắn chỉ định thăm dò bí mật của hồn trùng ký sinh, không ngờ vật này còn có liên quan tới Hoang Thần, càng bất ngờ hơn nữa là bên trong Tường lớn này này lại đang tiến hành những thí nghiệm mà chỉ nghe thôi cũng khiến cho người khác sởn cả tóc gáy.

Những số liệu của cuộc thí nghiệm đã xác thực những suy đoán của hắn. Cái được gọi là Thần điện, chính là Viện nghiên cứu ma vật trong Sylvia. Chỉ là ở đây nó được khoác lên mình chữ “Thần” để làm tăng sắc thái thần bí, nhưng thật ra bản chất thì không đổi. Nhưng mà, nơi này nghiên cứu và tiến hành các thí nghiệm với ma vật còn vượt xa so với sự đáng sợ Viện nghiên cứu ma vật trong Sylvia. Không ngờ ở đây lại dùng Hoang Thần trấn giữ tòa Tường Lớn này làm vật thí nghiệm.