Chương 1084 Đã trở lại
Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện phiền lòng, đến bây giờ đã ba giờ sáng, nàng vẫn không hề buồn ngủ, vì vậy lật xem thơ, tâm trạng buồn bực dần dần trở lại yên tĩnh, rất nhanh đã vứt bỏ suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý thưởng thức câu chuyện tình yêu hồn nhiên mà chân thật trong thơ.
Nhưng, mới đọc thơ được một nửa, tiếng bước chân ngắn ngủi lại vội vã lên lầu, dù vẫn chưa gõ cửa, nhưng đã kéo nàng từ trong yên tĩnh tươi đẹp trở về thực tại, nàng thở dài, cau mày, đặt tập thơ lên tủ đầu giường, lặng lẽ đợi cửa mở.
Cộc cộc!
“Mời vào.”
Cửa mở ra, quản gia thoạt nhìn hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc áo đuôi tôm, rũ mắt cúi đầu, chậm rãi bước một bước vào trong phòng, cúi người về phía giường nói: “Tiểu thư, có việc gấp cần bẩm báo với ngươi.”
“Chú Lan, mời nói.” Monica nhẹ giọng nói, nàng biết, nếu không phải việc gấp, vào lúc này, quản gia ‘chú Lan’ đã sớm ngủ, cơ bản sẽ không đến đây tìm mình.
“Vừa mới nhận được ám báo, bên tổng bộ Thần điện gửi yêu cầu cấp cứu, có người xâm nhập, hy vọng tiểu thư phái người đến tiếp viện!” Quản gia thấp giọng nói.
Monica khẽ giật mình, nàng còn cho rằng là chuyện của hoàng cung, không ngờ lại là Thần điện luôn luôn kín tiếng xảy ra chuyện, hơn nữa lại là tổng bộ Thần điện. Đột nhiên, đáy lòng nàng hiện lên một bóng đen dữ tợn, mi mắt khẽ giật, nàng nói: “Có người xâm nhập Thần điện? Binh lực của bọn họ không kém, mấy năm này Thần điện tích lũy không ít tử sĩ, Chúa Tể cũng có mười đến hai mươi người, chẳng lẽ người xâm nhập là Vực Sâu?”
“Hẳn là như vậy.” Quản gia gật đầu, đồng thời liếc mắt nhìn Monica, trên gương mặt làm tròn bổn phận lộ ra vài phần quan tâm: “Tiểu thư, chẳng lẽ là người ngoài tường thành mà lần trước ngươi từng nhắc đến?”
“Có thể.” Ánh mắt Monica hơi hơi lay động, suy tư một chút, mới nói: “Phái người báo cho Thần điện, ta sẽ lập tức đưa người đến tiếp viện, bảo bọn họ kiên trì chống đỡ, ngoài ra, kế hoạch phòng vệ lúc trước ta nói với ngươi, lập tức khởi động, thực lực của người này không hề tầm thường, cho dù có Baker và Holani, ba người chúng ta cộng lại cũng chưa chắc đã có thể thắng chắc được hắn!”
Trước kia nàng còn hơi xem thường Đỗ Địch An, nhưng biểu hiện của Đỗ Địch An lúc trải qua phục kích Cực Hàn Băng Long, suy nghĩ ban đầu của nàng sớm đã bị phá vỡ, hơn nữa nàng biết, Đỗ Địch An không chỉ có một mình, hắn còn nắm trong tay một Thi Vương cấp Vực Sâu!
Quản gia nghe xong lời của Monica, lập tức hiểu ý của nàng, phái người trả lời xem như an ủi Thần điện mà thôi, Monica từ bỏ Thần điện rồi!
“Rốt cuộc ngươi vẫn trở lại, con rồng già kia lại không thể giết được ngươi...” Ánh mắt Monica nặng nề, bàn tay nắm chặt, trong chăn ấm áp truyền đến một cơn ớn lạnh.
…
Bầu trời tờ mờ sáng.
Trong một khách sạn nhỏ ở Vương thành, trong một căn phòng đơn, Helisha đeo khăn che mặt màu tím ngồi ngay ngắn trên giường, tư thế chưa từng thay đổi. Đỗ Địch An cởi chiếc áo khoác dính đầy máu ra, ném vào góc phòng, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn mở cửa, bên ngoài là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, còn vẻ ngái ngủ, ngáp dài, bưng một chậu nước ấm, có chút không vui nói: “Quý khách, nước ấm mà ngươi muốn.”
“Cảm ơn.” Đỗ Địch An tiện tay ném hai đồng bạc vào tay nàng, lúc cô gái còn ngây người, cửa đã đóng lại, Đỗ Địch An bưng nước ấm đi vào phòng, dùng xà phòng chà xát hai tay, rửa rất cẩn thận.
Sau đó rửa mặt và tóc một lần, sau khi rửa xong, nước cũng trở nên vẩn đục, màu đỏ sẫm, nếu đưa tay lần tìm, còn có một chút mảnh vụn thịt ở trong nước.
Helisha ngồi trên giường khẽ chuyển đầu, nhìn về phía cái chậu Đỗ Địch An rửa tay.
“Đói bụng à?” Đỗ Địch An nhìn thấy phản ứng của nàng, mới nhớ ra sau khi vào Vương thành vẫn chưa dẫn nàng đi ăn, trong lòng lập tức cảm thấy hổ thẹn, lại đi ra ngoài, nhìn thấy cô gái nhỏ còn đứng ở cửa không đi, không khỏi kinh ngạc.
Cô gái thấy Đỗ Địch An mở cửa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng bước lên nói: “Ngươi còn gì muốn dặn dò sao?”
“Làm sao ngươi biết ta có chuyện muốn tìm ngươi?” Đỗ Địch An rất có hứng thú.
Cô gái cười hì hì, chỉ vào khe cửa bên dưới: “Ta thấy bên trong ngươi để đèn sáng, nghĩ có thể người còn có chuyện gì muốn làm, nên đợi ở đây một lát.” Thái độ của nàng hoàn toàn khác với lúc trước, tiện tay thưởng hai đồng bạc khiến nàng biết Đỗ Địch An là kẻ có tiền, nếu còn có thể giúp Đỗ Địch An làm chút chuyện gì đó, có thể lại có thưởng.
Đỗ Địch An có chút bùi ngùi, ai nói người ở cấp thấp nhất đều là ngu dân? Bọn họ chưa hẳn ngu ngốc, chỉ là “dân” mà thôi.
“Chuẩn bị cho ta hai mươi phần bít tết, ngoài ra lấy chậu nước này đổ đi, đổ xuống mương hôi thối sau bếp, sau đó lại dùng chậu nước này, làm cho ta một chậu nước ấm.” Đỗ Địch An dặn dò.
Cô gái trợn mắt há miệng, hai mươi phần bít tết? Đây là khẩu vị kiểu gì? Nàng một lần nữa bị chấn động bởi sự giàu có của Đỗ Địch An, rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng luôn miệng đồng ý, nhận lấy chậu nước trong tay Đỗ Địch An rồi rời đi.
Đỗ Địch An cũng đóng cửa trở về phòng, cũng không lo cô gái nhỏ này nhìn thấy máu trong chậu, lúc này sắc trời hơi hừng sáng, vì tiết kiệm, khách sạn tắt tất cả đèn dầu trong hành lang, bên trong ánh sáng mờ mịt, hoàn toàn không nhìn rõ màu sắc của nước.