← Quay lại trang sách

Chương 1083 Đồng hóa và Thần hóa (3)

“Đại nhân chọn ta đi! Ta mạnh hơn bọn họ, ta biết nhiều hơn bọn họ, ta đã từng đến tổng bộ, mà không chỉ có một lần. Bọn họ mới chỉ đi đến đó hai, ba lần, chắc chắn không thể so được với ta!” Chúa Tể trung niên khoảng bốn mươi tuổi vội vàng nói.

Nghe vậy trong tâm trí của hai người bỗng lạnh đi. Trong ánh mắt của bọn hắn lóe ra vẻ không cam chịu cùng oán độc. Cô gái tóc dài cắn răng nói: “Đại nhân, là ta nói trước, ta là người nói đầu tiên. Tuy chúng ta không đến đó nhiều bằng hắn, nhưng ta đã đi nhiều nơi trong tổng bộ hơn. Hơn nữa tổng bộ không cho phép đi lại tùy tiện, hắn sẽ không quen đường như bọn ta. Hơn nữa ở tổng bộ ta có quen một vị bộ trưởng, ta…”

“Ta cũng quen bộ trưởng, mà ta còn biết được nhiều vị hơn. Ta biết nhiều hơn so với bọn họ, ta còn biết kết cấu dưới lòng đất của tổng bộ…”

Nghe hai người nói xong, gã Chúa Tể trung niên lộ ra vẻ giận dữ. Hắn vừa định mở miệng ra nói thì Đỗ Địch An nói tiếp. Đỗ Địch An giơ tay ngắt lời hắn, chỉ vào cô gái tóc dài nói: “Ngươi nói trước đi, ta xem ai nói ra được nhiều thông tin hữu ích nhất thì sẽ giữ lại mạng của kẻ đó.”

Cô gái tóc dài thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng thao thao bất tuyệt nói ra những thông tin mà mình có.

Khoảng mười phút sau.

Đỗ Địch An nghe xong ba người trần thuật thì hỏi: “Không ai còn muốn bổ sung nữa sao?” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ý tứ rất rõ ràng.

Cả ba người nhất thời toàn thân cứng ngắc, hơi há mồm, bọn họ đã không còn lời nào để nói.

Đỗ Địch An thấy thế, thở dài nói: “Vậy các ngươi an tâm lên đường thôi.”

Ba người trợn tròn hai mắt, gã Chúa Tể trung niên giận dữ nói: “Không phải ngươi nói…”

Phụt!

Một bóng đen lướt qua, một cái đầu rơi xuống.

Cô gái tóc dài và một Chúa Tể trung niên khác lộ rõ vẻ sợ hãi, bọn họ xoay người định chạy nhưng hai lưỡi sắc bén sau lung của Đỗ Địch An bắn ra, trong nháy mắt hai lưỡi đao xuyên qua ngực bọn họ khiến ba thi thể đổ gục xuống đất ngay lập tức.

“Thật là ngây thơ, nơi này không có người ngoài, cho dù ta ta đổi ý thì ai có thể biết được?” Đỗ Địch An nhẹ nhàng lắc đầu, hắn bước qua xác của ba người. Chỉ vì một lời hứa mà chấp nhận mạo hiểm, với hắn mà nói hiển nhiên đây không phải là lựa chọn sáng suốt. Lời hứa vốn chỉ là một lời lời nói dối, mà giá trị của lời nói dối vốn là tạo ra lợi ích cho mình chứ không phải mang đến nguy hiểm, đây chính là cách mà hắn hiểu.

Chỉ có lời hứa với với một người hắn sẽ tuân thủ, mãi mãi ghi nhớ.

Sau khi rời khỏi Thần điện, Đỗ Địch An nhìn vào màn đêm. Vừa mới đến hừng đông, còn bốn, năm tiếng nữa thì sẽ sáng, khoảng thời gian này đã đủ cho hắn đi thăm dò tổng bộ Thần điện rồi.

“Lại nói, chuyện Thần điện hẳn Barker có biết, thậm chí là cá mè một lứa, che giấu cho nhau. Tòa Thần điện đem cho đến Tường Thần rất nhiều người Thác Hoang, thậm chí còn sinh ra hai vị Vực Sâu là Holani và Monica. Chắc hẳn gia tộc sau lưng bọn họ biết bí mật của hồn trùng Thần hóa, vì vậy bọn họ không ăn hồn trùng Thần hóa, mà ngay từ đầu đã ăn hồn trùng hoàn chỉnh.”

Bóng Đỗ Địch An lướt nhanh trên đường phố, bay về phía tổng bộ Thần điện.

Còn về chuyện việc ở phân bộ Thần điện sẽ bị bại lộ lúc nào và mất bao lâu sẽ truyền đến tổng bộ, hắn chẳng thèm suy nghĩ tới.

Tuy rằng tòa Thần điện này cho khiến hắn rất bất ngờ, nhưng theo như những thông tin trong tài liệu tuyệt mật cho thấy Thần điện chưa đủ năng lực để chế tạo Vực Sâu, cho dù không xác định được át chủ bài thì nó có thể là một hoặc hai Vực Sâu mà thôi.

Nếu như chỉ có một vị thì hắn không cần lưu tâm. Nếu như là hai vị thì cũng chỉ vướng tay chân hơn một chút thôi. Huống hồ hắn cảm thấy chắn hẳn sẽ không có hai vị, dù sao Barker dám rời khỏi Tường Thần, phần lớn cũng phòng bị Thần điện sẽ tạo phản rồi.

Vèo!

Hắn lướt nhanh như chớp đi trên đường. Đội tuần tra trên phố trong Vương thành đối với Đỗ Địch An mà nói cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Liên kết lại thông tin tình báo của ba người, Đỗ Địch An rất nhanh đã tìm thấy tổng bộ Thần điện ở phía tây ngoại ô. Hắn lẻn vào dọc theo rào chắn.

“Mặc dù biết sự phân bố của lực lượng phòng thủ ở đây, nhưng với bản lĩnh lẻn vào của ta, lẻn vào nơi này vẫn là có hơi phiền toái…” Đỗ Địch An lén lén lút lút đi qua hoa viên, tránh những cạm bẫy được thiết lập trong hoa viên và trạm gác ngầm, trong lòng thầm khẩn cầu không bị phát hiện.

Cầu nguyện vẫn mất đi hiệu lực.

Lúc Đỗ Địch An lẻn vào bên cạnh phòng thí nghiệm thứ ba của tổng bộ, xung quanh hắn xuất hiện mười mấy bóng người vây quanh hắn, đều là cao thủ cấp Thác Hoang, trong góc tối còn có hai Chúa Tể nguồn nhiệt dồi dào lạnh lùng quan sát.

“Ngươi là ai?” Một trong đó lạnh lùng quát.

Đỗ Địch An thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói: “Ông nội ngươi.”

Bên cạnh Vương cung ở trung tâm Vương thành nơi Baker sống, ngay bên cạnh là một dinh thự của đại công tước, Monica dựa vào chiếc giường lớn màu hồng rộng ba mét sáu của mình, thân hình mảnh mai trông vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu. Nàng mặc một bộ đồ ngủ màu cam, tay lật tập thơ của nhà thơ Willing, đây là nhà thơ nàng yêu thích nhất, những bài thơ lãng mạn và ngôn từ tao nhã, khiến nàng yêu thích vô cùng, thậm chí là say đắm, mỗi đêm trước khi ngủ đều xem mấy bài.