Chương 1091 Đất hoang ngoài biên giới (2)
Đỗ Địch An không ngờ nàng lại là người bảo thủ như vậy, nhưng mà cũng không phải là không có tinh thần mạo hiểm, có lẽ sống ở Thần quốc từ nhỏ đã khiến nàng có cảm xúc sâu hơn với ngoài biên giới, vậy nên không muốn tới đó. Chỉ là đối với hắn mà nói, vào lúc biết được ngoài Thần quốc ra còn có ngoại cảnh đã có một niềm hiếu kì mạnh mẽ với vùng đất ngoại cảnh đó, giống như đứa trẻ sống trong bức tường, khát khao thấy phong cảnh ngoài bức tường.
Hắn muốn nhìn thấy địa cầu lúc trước bây giờ rốt cục đã biến thành như thế nào!
“Có thể nói chút về ngoại cảnh phía đông không?” Đỗ Địch An hỏi.
Fesnia không ngờ Đỗ Địch An lại cố chấp như vậy, có chút bất lực, than thở nói: “Thân là bằng hữu của ngươi, ta thật lòng hy vọng ngươi có thể gạt bỏ cái ý định đáng sợ này, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, cũng không phải ta nói vài ba câu là có thể khuyên được ngươi, bỏ đi, ta nói những gì ta biết cho ngươi, ngươi suy nghĩ cho thật kĩ.”
“Đa tạ.” Đỗ Địch An gật đầu, giọng điệu khá chân thành.
Fesnia lắc lắc đầu, dùng cành cây chấm vào phần đất phía bên ngoài cả vòng tròn lớn, “Phía đông ngoại cảnh này ngoại trừ có Hỏa Long tộc qua lại ra, còn có rất nhiều ma vật lớn mạnh, vậy nên tướng sĩ trấn thủ biên giới ngoài phải ngăn sự xâm nhập của Hỏa Long tộc ra, còn phải phòng bị ma vật ngoài biên giới tập kích, vì vậy, phòng thủ ở nơi đây vô cùng nghiêm ngặt, không có thủ dụ của Thất Vương Thần quốc, không ai có thể vượt biên! Trừ phi chúng ta có sức mạnh như của Thất Vương, hoặc sức mạnh của Thượng vị Vực Sâu mới có khả năng lén lút vượt biên, nhưng một khi vượt biên ra rồi, muốn quay về sẽ càng khó!”
Đỗ Địch An khẽ run, cau mày lại, chấp niệm trong lòng bỗng chốc tan đi hơn nửa.
Tuy hắn khát khao nhìn ngắm thế giới bên ngoài biên giới, nhưng Fesnia nói rất đúng, đây không chỉ là vấn đề mạo hiểm nữa, ra ngoài là vấn đề lớn, quay về càng nguy hiểm hơn!
Hơn nữa, hắn không dám bảo đảm sau này, ngộ nhỡ may mắn có cơ hội quay về từ ngoại cảnh, gặp lại Fesnia ở Thần quốc, nàng có khi nào sẽ báo cáo chuyện của mình lên, bán đứng mình.
Fesnia thấy sắc mặt Đỗ Định An lúc u ám khi sáng sủa, tiếp tục nói: “Xung quanh biên giới ma vật tập trung rất nhiều, thân phận không rõ ràng như ngươi đi ra rồi, cho dù không bị ma vật ‘làm sạch’, cũng sẽ bị lính biên phòng bắt lại, nhẹ thì làm tử sĩ sai vặt, nặng thì xử tử tại chỗ, cho dù là ta, không có thủ lệnh của Thất Vương, tự ý tới gần biên phòng cũng xem là trọng tội, tước chức vị, giáng làm thường dân.”
Đỗ Địch An trầm đi đôi chút, biên phòng không phải vấn đề nhỏ, đặc biệt như Thất Vương còn không đối phó được dị tộc ngoại cảnh, mức nghiêm ngặt của biên phòng này có thể tưởng tượng được.
“Được thôi.” Đỗ Địch An thở dài một hơi.
Fesnia thở phào, cười nói: “Ngươi có thể nghĩ thông là được…”
“Chúng ta chỉ đến xem thôi, lúc đến gần thì quay về.” Đỗ Địch An chưa đợi nàng nói xong đã nói tiếp, sau đó thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, ho nhẹ một tiếng, “Dù sao cũng đã tới rồi, đến gần biên cảnh như vậy, coi như tham quan phong cảnh biên cảnh một chút, có một số thứ biết nhiều hơn chút luôn có lợi, không phải từng có câu, nhiều nghề không thiệt thân, biết nhiều tất nhiên sẽ không có hại.”
“Có những thứ vẫn là không thấy thì tốt hơn.” Fesnia đen mặt nói.
“Nhưng nếu đã gặp được rồi, thay vì chỉ thấy một tảng băng chìm, không bằng xem toàn cảnh mơ hồ, chí ít có nắm chắc trong lòng.” Đỗ Địch An nói.
Fesnia nhíu mày, “Có nắm chắc trong lòng? Ngươi muốn làm gì?”
Đỗ Địch An biết mình lỡ miệng, lại không hoảng, tùy ý nói: “Có thể làm gì, không phải ngươi nói đợi sau khi đi Thần quốc dự định giới thiệu ta gia nhập quân đoàn Huyết Gai sao, ta đoán với năng lực của ta, cho dù không gia nhập quân đoàn Huyết Gai, sớm muộn cũng sẽ được nhân vật lớn phía trên nhìn trúng, có lẽ ngày nào đó sẽ được phái tới trọng địa như biên phòng, bây giờ tìm hiểu một chút, tránh sau này đến lúc đó sẽ ngu ngơ không biết gì.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, có lúc đó thật, bên trên cũng sẽ giới thiệu thật tử tế cho ngươi.” Fesnia lập tức nói.
Đỗ Địch An thấy khuyên không nổi, liền nói: “Dù gì thì ta chuẩn bị đi xem xem, ngươi có đi không?”
“Ngươi như này là vô lại.” Fesnia khổ sở nói.
Đỗ Địch An nhún vai.
“Được thôi, ta đi cùng ngươi.” Fesnia thở dài, nàng biết mình không có lựa chọn nào khác, tuy trước đây (bao gồm cả bây giờ) đồng hành cùng Đỗ Địch An vẫn khá vui vẻ, dường như đã trở thành bằng hữu, nhưng nàng biết, Đỗ Địch An sẽ không để nàng đi dê dàng như vậy, thậm chí lí do Đỗ Địch An kiên quyết muốn đi, rất có thể là thăm dò thái độ của nàng, phải biết rằng, nàng biết một bí mật to lớn của Đỗ Địch An – điều khiển Thi Vương.
Tuy nàng vẫn luôn chưa có biểu hiện lạ thường với chuyện này, sợ sẽ gây nên chú ý của Đỗ Địch An, nhưng nàng biết cho dù nàng giả mù giả điếc, Đỗ Địch An cũng vẫn nghi ngờ nàng như này, thậm chí là diệt khẩu!
“Vậy thì đi thôi.” Đỗ Địch An bày ra vẻ mặt “Đây là ngươi tự nguyện đó nha” nói xong bèn quay người đi.
Fesnia mỉm cười khổ, bỗng nghi ngờ có phải mình làm sai rồi, có lẽ… Bây giờ mình nói mỗi người một ngả, thật sự có thể rút ra mà lui sao?
Nàng lắc lắc đầu, ném cành cây rồi đi theo sau Đỗ Địch An.