← Quay lại trang sách

Chương 1100 Sát ý (3)

Leisa không để ý đến những người đang đi loanh quanh trong trại đó, đi thẳng vào cái lều to lớn nằm ở giữa trại. Chỉ thấy không gian bên trong vô cùng rộng rãi, trên cùng có một chiếc bàn làm việc, một người đầu trọc đang ngồi trên đó, chân gác trên bàn, trong lòng ôm một cô gái trẻ tuổi mặc quân phục. Cặp vú tuyết trắng và vùng bụng phẳng bóng loáng như tơ lụa, một bàn tay to thô ráp đang rà rà vuốt ve bên trên.

Bàn tay to này còn lớn hơn vòng eo của cô gái, như dùng một tay là có thể bóp nát eo nàng.

Leisa đi vào, ngay lập tức hai người đang trong lúc tình cảm mạnh mẽ ngừng lại, gã trọc giương mắt lên thì thấy Leisa, nhanh chóng nuốt tiếng chửi bậy vừa đến bên miệng vào bụng, tức giận mắng: “Ngươi không biết sai người vào thông báo à?”

Leisa hờ hững nhìn hắn: “Có nhất thiết phải thế sao, dù các ngươi đang ở thời điểm mấu chốt thì ta cũng có thể đợi ở bên cạnh, thuận tiện nhìn một màn biểu diễn trực tiếp cũng không tệ, nghỉ ngơi chút.”

Đỗ Địch An không ngờ Leisa nhìn giống như mỹ nữ lạnh lùng mà miệng lại có thể nói ra những lời dũng mãnh như vậy, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Có điều, hắn cũng gặp không ít loại người như vậy, đầu năm nay cô nương thẹn thùng hiếm thấy hơn đại nương đa tình nhiều.

Gã trọc trợn mắt xem thường, lại đẩy cô gái trẻ tuổi bên người ra, vung tay, ra hiệu cho nàng lui xuống.

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, mặc quần áo lại, bước từng bước nhỏ rời khỏi, khi đi ngang qua bên người Đỗ Địch An thì nhìn thoáng qua hắn. Thấy Đỗ Địch An cũng đang nhìn mình, hai má lập tức đỏ ửng, lộ ra vẻ thẹn thùng, tiếp đó hấp tấp đi qua.

Vẻ mặt Đỗ Địch An bình tĩnh, hắn biết vẻ ngượng ngùng trên mặt cô gái này là cố ý. Trên thực tế, mấy cô kỹ nữ tiếp đón vô số khách hàng cũng có thể làm được, chỉ cần có cầu, thì sẽ có cung.

Leisa tùy ý đi sang bên cạnh rồi ngồi xuống, mắt liếc nhìn Đỗ Địch An đang đứng ở cửa lều trại, nói: “Nơi đây là doanh trại chiêu binh tạm thời. Sở trường của ngươi là gì, ma ngân là gì, nói một chút cho tên đầu hói chết tiệt này, để hắn sắp xếp binh chủng thích hợp cho ngươi. Sau này, hắn là lão đại của các ngươi, đương nhiên, thời điểm có ta thì hắn là lão nhị.”

Trên trán gã trọc rơi đầy vạch đen, có điều từ lâu đã hiểu rõ tính nết của nàng, chuyện như thế cũng không phải là lần đầu. Hắn không để ý đến Leisa, coi như là không nghe thấy gì, hỏi Đỗ Địch An: “Xem bộ dạng của ngươi có lẽ là Vực Sâu, không tệ, cao thủ cấp bậc như vậy, trong doanh trại chiêu binh tạm thời cũng không thấy nhiều, ngươi tên là gì? Ngoài ra, con Thi Vương bên cạnh ngươi này là sao thế?”

Hắn tỏ ra khá thích thú nhưng không hề nghĩ đến chuyện Thi Vương này bị Đỗ Địch An khống chế, điều đó quá không thực tế.

Đỗ Địch An cau mày, trầm giọng nói: “Tên ta là Đỗ Địch, ta bắt được nàng trong đồng hoang, chuẩn bị đợi thời gian nhập ngũ kết thúc, trở về Đế quốc đưa tặng cho quân vương.” Trên cả quãng đường đi, nghe thấy người khác nhắc nhiều đến thủ đô của Thần quốc là Đế quốc, nên hắn cũng thay đổi cách xưng hô, lại cố ý nói hai chữ ‘trở về’, ám chỉ thân phận của bản thân. Hiện nay người biết hắn đi ra từ Tường Thần, chỉ có ba người thanh niên đầu đinh. Nhưng hắn cảm thấy ba người bọn họ có lẽ sẽ không đặc biệt dặn dò người khác rằng hắn đi ra từ Tường Thần, mà không phải người Thần quốc.

Còn về vấn đề khẩu âm, trên đường đi Đỗ Địch An cũng đã nghĩ được một số loại lý do, thí dụ như khi còn nhỏ bị phái bến bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, học tập trong Tường Thần vân vân, có khá nhiều lý do.

“Dâng cho quân vương?” Gã trọc và Leisa hơi liếc mắt, nhưng không để lộ vẻ mặt khác thường. Gã trọc gật đầu: “Con Thi Vương này cũng là cấp Vực Sâu đi, có thể bắt được một con Thi Vương cấp Vực Sâu, trái lại bản lĩnh không nhỏ. Có điều Thi Vương dễ dàng đào tạo, cấp Vực Sâu và cấp săn bắn không có gì khác nhau, có lẽ không đổi được bao nhiêu đồ đâu, nếu không thì, ngươi tặng cho ta, ngược lại ta có thể cho ngươi thứ tốt.”

Trong lòng Đỗ Địch An nặng nề, cau mày nói: “Ngươi định làm gì?”

Gã trọc không để tâm đến giọng điệu có phần vô lễ của Đỗ Địch An, dùng biểu cảm là đàn ông thì ngươi nên hiểu nói: “Đương nhiên là để thỏa mãn rồi. Ngươi mới đến, còn không biết ở đây nhàm chán đến thế nào, bên trên lại cấm uống rượu, không được tụ tập đánh bạc qua một giờ, mấy trò giải trí gì đó, chỉ còn lại đàn bà. Mấy cô bé bên ngoài ta đã chơi chán từ lâu, hơn nữa đã lâu không làm xác sống, khà khà, có hơi nhớ nhung!”

Trong mắt Đỗ Địch An phun ra sự lạnh lẽo sắc bén như kiếm, ngón tay hắn lập tức siết chặt, nhưng ngay sau đó, hắn lại thả tay ra, cúi đầu, kiềm chế sát khí đang hoành hành trong cơ thể, một lúc sau, hắn mới từ từ nói: “Nàng là thứ ta chuẩn bị tặng cho quân vương, đã chào hỏi trước rồi, đến lúc đó không gửi được, e rằng không tốt lắm.”

Gã trọc khẽ cười: “Ngươi nói bừa gì thế, đúng ra là ngươi ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ thì bị bắt đến nhập ngũ tạm thời, ngươi cũng chưa trở về Đế quốc, sao có thể báo với quân vương chuyện này? Vả lại, làm sao quân vương lại sẽ liên hệ với ngươi, mới đến đã học bịa chuyện, đây không phải là thói quen tốt đâu.”