← Quay lại trang sách

Chương 1099 Sát ý (2)

“Chuyện biên phòng là chuyện lớn, không được phép xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, nếu không thì là chúng ta không làm tròn bổn phận!” Thanh niên đầu đinh thể hiện thái độ, tiếp đó nhìn sang những chiến sĩ khí thế bừng bừng ở xung quanh, cau mày nói: “Ngươi nói số lượng ma thú quái dị kia không nhiều lắm, sao có thể khiến chiến sĩ của chúng ta thương vong nặng nề? Lẽ nào là một đàn ma vật cấp cao?”

Lão nhân lắc đầu cười khổ: “Nếu chỉ đơn thuần so chiến lực thì còn không bằng chiến sĩ của chúng ta, nhưng mấy thứ này có năng lực ẩn núp vô cùng mạnh, lính gác ở tiền tuyến của chúng ta không hề phát hiện ra. Hơn nữa, toàn thân mấy thứ này đều là độc, khi sắp chết sẽ tự bạo rồi nhiễm độc cho cả một vùng, nếu có mười con tập trung lại rồi tự bạo ở một nơi, thì độc khí được thả ra ở đó gần như là ở vùng đầm lầy, không thể bước vào, không ít chiến sĩ không kịp đề phòng, bị khí độc nhập thể, trước mắt đang nhận sự điều trị của đội trị liệu, tình huống lại không quá khả quan, đã có không ít chiến sĩ bị trúng độc đã chết do cấp cứu không có hiệu quả.”

“Lợi hại như thế?” Sức mặt của thanh niên đầu đinh thay đổi, bị thương trúng độc với chiến sĩ là chuyện thường, nhưng không điều trị được mà chết, thì là thiệt hại lớn, những chiến sĩ này đều do Đế quốc khổ cực bồi dưỡng, là bộ phận chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đế quốc, mỗi một người đều được bồi đắp nên bởi vô số tài nguyên và tiền bạc!

Đỗ Địch An đứng một bên cũng âm thầm kinh sợ, ma vật với lực lượng còn không bằng người Thác Hoang, lại có thể gây ra thiệt hại như vậy cho biên phòng, quả nhiên thực lực không phải là tiêu chuẩn duy nhất để phát xét kẻ địch, rất nhiều sức mạnh mềm của đê giai ma vật còn khủng bố hơn cả Vực Sâu!

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Lão nhân xoay người, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An ở phía sau, nói: “Thực lực của tiểu tử này dường như cũng không kém, các ngươi định sắp xếp như thế nào?”

“Việc này ngươi cứ sắp xếp như các chiến sĩ tạm thời nhập ngũ ở thời điểm khác rồi là được.” Thanh niên đầu đinh không nghĩ ngợi đã nói. Hắn biết nguyên nhân tại sao lão nhân chú ý đến Đỗ Địch An, tuyệt đối không phải vì Đỗ Địch An là Vực Sâu, mà là lo ngại Đỗ Địch An là người do bọn họ mang đến, có thể có nhiều quan hệ với bọn họ, lại hoặc là đứa nhỏ của nhân vật nào đó bên Đế quốc, nhân cơ hội này đưa đến biên cảnh để tích lũy chiến tích.

“Ta hiểu rồi.” Lão nhân gật đầu, nếu thanh niên đầu đinh nói vậy, đã chứng tỏ rằng lời nói lúc trước của hắn không phải là nói dối, người thanh niên này đúng là trướng xui xẻo bị hắn bắt gặp rồi tạm thời thu phục trên đường.

“Leisa, người thanh niên này, ngươi đi sắp xếp một chút đi.” Lão nhân nói với cô gái dáng người cao gầy mặc quân trang màu xám bạc đứng phía sau mình.

Cô gái này đeo gọng kính màu đỏ, trên đầu đội mũ quân đội, khí chất gợi cảm mị hoặc, nhưng lại có vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo, bất luận người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ động lòng, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, lên tiếng trả lời: “Vâng!”

Lão nhân dẫn ba người thanh niên đầu đinh đi về phía trước, rời khỏi chỗ này, những người còn lại cũng đi theo, tập trung quanh người bọn họ như chúng tinh phủng nguyệt. Chỉ để lại Đỗ Địch An và vị nữ sĩ quan tên Leisa ở đó, cùng với binh sĩ đóng quân tại chỗ.

“Ngươi, tên là gì?” Leisa quay đầu nhìn Đỗ Địch An.

Tâm tư Đỗ Địch An chuyển động, nói: “Đỗ Địch.”

“Đỗ Địch?” Leisa khẽ nhìn hắn đánh giá, gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Lập tức, Đỗ Địch An dẫn theo Helisha đi theo nàng.

Mặt trên của Tường Chiến Thần có bề ngang vô cùng lớn, gần sườn bên trong là khu sinh hoạt của những binh sĩ đóng quân, sườn bên ngoài là phòng tuyến, một phần kẻ địch đột phá tầng tầng tiến công đi đến trên tường, thường sẽ bị giải quyết ở bên ngoài phòng tuyến. Đó cũng là chiến trường tạm thời trên tường, trên mặt đất vẫn luôn có mùi máu.

Đỗ Địch An đi theo Leisa xuyên qua từng trại lính, đi thật lâu, đến trước một cái lán đóng quân khác. Vùng lân cận nơi này cũng có binh sĩ đóng giữ, nhưng chiến sĩ nhàn hạ khác lại không thấy nhiều, với lại còn khác với các chiến sĩ hoạt động bên ngoài quân doanh mà ban nãy Đỗ Địch An đi qua. Mặc dù những chiến sĩ đó có người đang đi loanh quanh, có người đang ngồi nói chuyện với nhau, đến nỗi có người còn đánh bạc, nhưng tất cả đều mặc quân phục và áo giáp, gọn gàng chờ xuất phát, dường như chuẩn bị để tham chiến bất cứ lúc nào.

Mà chiến sĩ ở đây vừa nhìn, đã có loại cảm giác uể oải, gần như không mặc quân phục và áo giáp hoàn chỉnh, có người chỉ mặc quần quân phục, trên người là áo sơ mi trắng, hết sức thoải mái thảnh thơi, có người tóc tai lộn xộn, như vừa mới tỉnh ngủ, còn đang ngáp.

Thấy Leisa đến, sắc mặt tất cả những người này thay đổi, người đang cười đùa nói giỡn cũng nhanh chóng mất tiếng.

Rất nhanh, sự chú ý của mọi người chuyển đến trên người Đỗ Địch An và Helisha bên người Đỗ Địch An đang đi theo Leisa. Sau khi nhìn thấy Helisha, đôi mắt một số người hơi nhấp nháy, dường như nhận ra gì đó, cũng có người dùng ánh mắt vui sướng như người gặp họa nhìn Đỗ Địch An và Helisha, còn có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn bọn họ.