← Quay lại trang sách

Chương 1108 Trừng phạt

Đỗ Địch An phản vấn hỏi liên tiếp hai câu, công khai chất vấn hắn, khiến hắn càng thêm tức giận, “Ta dắt nhiều người mới đến như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, sao cứ lại là ngươi tới lại có người khiêu khích?”

“Nguyên nhân này, làm sao ta biết được?” Đỗ Địch An mặc dù biết là do Helisha, nhưng hắn không muốn chỉ ra, bởi vì hắn biết cho dù không chỉ ra tên sĩ quan trẻ tuổi này cũng nên lưu ý đến, với thái độ này, chỉ muốn tự lập uy nghiêm cho bản thân thôi.

Chỉ là, nếu hắn thật sự muốn mượn chính mình tự lập quân uy, bản thân mà co lại như chú đà điểu, không biết sau này sẽ gặp bao nhiêu phiền toái, những phiền toái này cũng không nhằm vào hắn.

“Ngươi không nói được là nguyên do gì, vậy là lỗi của ngươi, theo ta đến phòng huấn luyện quân sự nhận lấy sự trừng phạt!” Tên sĩ quan trẻ tuổi tức giận nói.

Đỗ Địch An không nhúc nhích, ngược lại nhìn thẳng vào hắn, “Ta đã nói nguyên nhân rồi, nhưng là do ngươi không tiếp nhận thôi, lúc trước không có chuyện xảy ra, vì do ta tới mà có chuyện xảy ra, trách nhiệm nằm ở chỗ ta sao? Sự thật của câu chuyện là như thế nào mà có thể mặc kệ sao? Chỉ dựa vào cách so sánh trước đây và hiện tại, thì có thể phán đoán ai đúng ai sai sao? Nếu đã như vậy, ta cũng muốn hỏi câu hỏi tương tự, có hơn ba mươi người ở đây, tại sao ta không tấn công những người khác, nhưng lại đã tấn công hắn ta?”

Tên sĩ quan trẻ tuổi hơi nghẹn họng, không ngờ Đỗ Địch An lại có tài hùng biện giỏi như thế, câu chữ lại tổ chức rõ ràng như vậy, hắn ta bị cứng họng tại chỗ một lúc.

Tuy rằng đều là cường giả cấp Vực Sâu, nhưng tên sĩ quan trẻ tuổi khác với những nhân vật Tường chủ hàng đầu, những người quản lý Tường Lớn đó, giao tiếp với các tầng lớp, biết ăn biết nói, mà lúc hắn ở cấp Chúa Tể đã được đưa đến Tường Chiến Thần phòng thủ biên giới, từ nhỏ chỉ học cách săn giết ma vật, đến đây học tập cách làm sao để tấn công dị tộc, đối phó mấy tên giỏi mồm mép thì làm sao lưu loát như Đỗ Địch An được.

Nhất thời bị nói đến nỗi không phản bác được, hắn tức giận mắng: “Đồ già mồm át lẽ phải! Dù sao lần này người gây sự là hai ngươi, theo ta đến phòng huấn luyện quân sự lãnh chịu sự trừng phạt!”

“Đại nhân, ta bị oan mà!” Gã thanh niên bị gãy chân vẻ mặt đáng thương nói.

“Câm mồm ngay!” Dương mặt của tên sĩ quan trẻ u ám. “Đừng tưởng là ta không biết mọi chuyện là như thế nào, còn nói nhiều nữa ta sẽ chặt luôn cái chân kia của ngươi bây giờ, học cái gì khác không học, tối ngày gây rối gây chuyện, cũng không nhìn kỹ người ta là thực lực như thế nào”

Mặt gã thanh niên bị gãy chân kia biến sắc, nhất thời không dám nói thêm nữa, thật ra lúc khi biết Đỗ Địch An là Vực Sâu, hắn đã hoảng rồi, ở đây lâu như vậy, mới biết chỗ này nó thực tế và tàn nhẫn đến mức nào, tuy rằng tên sĩ quan trẻ tuổi nói sẽ trừng phạt Đỗ Địch An, nhưng cùng lắm cũng chỉ là tượng trưng thôi, dù sao cũng là đang lúc cần dùng người. Ngược lại, hắn là người Thác Hoang, cho dù điều tra đúng như lời hắn nói, Đỗ Địch An ác ý tấn công hắn, hắn cũng chỉ có thể đành cam chịu.

Cũng là chịu hình phạt, nhưng hình phạt của người Thác Hoang và Vực Sâu lại khác biệt một trời một vực.

Đỗ Địch An nhìn gã sĩ quan trẻ tuổi một cái, không nói gì thêm.

Thấy sự việc lắng xuống, gã sĩ quan trẻ nhìn những người xung quanh vẫn đang theo dõi màn kịch, hét lên: “Tất cả các ngươi đều nhàn rỗi lắm đúng không? Ba phút nữa tập trung ở sân luyện trận cho ta, hôm nay mà không tập tốt Tiêm Đao Trận thì các ngươi ăn đủ!”

Không ít người lập tức cúi đầu, mặt ngơ ngơ rủa thầm xui xẻo thật.

“Hai ngươi, đi theo ta!” Gã sĩ quan trẻ tuổi chưa nguôi giận, hét lên với Đỗ Địch An, rồi quay người rời đi.

Đỗ Địch An dẫn Helisha đi theo sau.

Tên thanh niên bị gãy chân nhặt chân gãy dưới đất lên, chỉ cần chân còn là có thể đến phòng y tế nối lại.

Hắn vội vàng băng bó cho cái chân bị gãy, nhanh chóng cầm máu, lấy máy Săn Ma, một cây thương dài ra từ gầm giường của mình, dùng làm cây nạng đi theo, chưa đi ra khỏi lều hẳn, hắn đã nghe thấy một tràng cười từ đằng sau, với một giọng nói chế giễu.

Mặt gã thanh niên gãy chân lúc thì xanh lúc thì trắng, cắn lấy răng đi ra khỏi lều.

Đến lều phòng huấn luyện quân sự của doanh trại xung phong, một tên cựu binh có lông mày rậm và tóc vàng nghe lời trần thuật của gã sĩ quan trẻ, liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhìn Đỗ Địch An, và Helisa bên cạnh hắn, cuối cùng liếc nhìn tên thanh niên bị cụt chân, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên gã sĩ quan trẻ, “Khi ngươi đưa hắn đi báo cáo, ngươi không có nói cho bọn họ biết, hắn là Vực Sâu sao?”

Gã sĩ quan trẻ tuổi sửng sốt trong chốc lát, lòng bàn tay đột nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Trưởng quan, là lỗi của ta!”

“Chủ động thừa nhận sai lầm là điều tốt, nhưng không phạm sai lầm thì tốt hơn!” Gã cựu binh tóc vàng nói một cách bình tĩnh và từ tốn: “Ngươi biết rõ nơi đó là nơi nào, nói câu khó nghe tí chính là một đám người ô hợp, lúc thiếu hơi của phụ nữ, thậm chí dẫn cho bọn họ một con heo nái thì cũng có thể bị chơi cho đến chết, chứ đừng nói đến xác sống.”