Chương 1109 Trừng phạt (2)
“Vâng, trưởng quan, thuộc hạ biết sai rồi!” Gã sĩ quan trẻ tuổi cúi đầu.
Gã cựu binh tóc vàng không thèm để ý tới hắn, nhìn Đỗ Địch An cùng thanh niên bị gãy chân, nhẹ thở dài nói: “Ngay cả thực lực của đối phương còn không biết mà dám khiêu khích hắn, thật không biết một người như ngươi, làm sao lăn lộn để trở thành người Thác Hoang, có phải vì ở đây lâu rồi, không có phụ nữ và thứ tiêu khiển, khiến cho bộ não của ngươi bị nghẹt bởi phân phải không?”
Gã thanh niên bị cụt chân đỏ bừng mặt, nghiến răng cúi đầu, không dám kêu ca hay nhắc đến chuyện gãy chân để tỏ vẻ thương cảm, ít ra hắn ta cũng có chút nhãn lực, biết rằng làm như vậy chỉ khiến bản thân càng thêm hèn mọn và ghê tởm.
“Ngươi chủ động ra tay khiêu khích, nếu như trong thời bình đáng lý ra phải nhận lấy một trăm roi quân đội, do đang dưới tình trạng cảnh giới chiến tranh, hình phạt sẽ được bảo lưu trước, nhưng chiến tích sẽ bị trừ một trăm, ngoài ra phải giặt đồ cho tất cả mọi người trong doanh trại một tuần, bao gồm cả đồ lót và tất!” Gã cựu binh tóc vàng nói một cách dửng dưng.
Thanh niên cụt chân choáng váng, không ngờ lại bị phạt nặng đến như vậy! Hắn không nghĩ tới chuyện hoãn một trăm roi quân, chỉ riêng trừ một trăm chiến tích và giặt tất với quần lót của người khác, cũng đủ khiến hắn đau đớn tột cùng, người ở đây đều được lâm thời mộ binh, không giống những người cùng tốt nghiệp chung một học viện quân sự, có tình đồng đội san sẻ nhau, ở đây không khác gì nhà tù, chỉ là phạm vi hoạt động rộng hơn một chút.
Nếu mà giật quần lót với tất cho những người khác, trong lều trại này hắn sau này đừng hòng mà ngóc đầu lên, sau này sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo!
“Thưa trưởng quan, ta, ta...” Hắn mở miệng, muốn van xin, nhưng ánh mắt của gã cựu binh tóc vàng khiến hắn quên hết những gì mình nói, sững sờ một lúc.
Gã cựu binh tóc vàng nhìn Đỗ Địch An, nói: “Ngươi nói Thi Vương này là chiến lợi phẩm của ngươi đúng không? Trong khoảng thời gian huấn luyện, giao cho bên quân trữ bảo quản an toàn, sau khi chiến đấu kết thúc mới đi nhận lại...”
“Thưa trưởng quan!” Đỗ Địch An cau mày, nhìn thấy trong mắt hắn đột nhiên phát ra những ánh nhìn sắc nhọn, trong lòng choáng váng, dù sao hắn cũng là người đã từng thấy qua mưa to gió lớn, rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: “Leisa tiểu thư đã cho phép ta, đồ của ta ta có thể mang bên người, đây là món quà được đem để dâng cho Huyết Gai quân vương, bên trên đã biết, mong rằng trưởng quan này sẽ thông cảm đôi chút.”
Gã cựu binh tóc vàng nhìn thấy vẻ mặt không chút sợ hãi của Đỗ Địch An, khẽ cau mày, không khó chịu vì sự ngắt lời của Đỗ Địch An, trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu đã là như vậy, sau này mọi tai hại do Thi Vương này gây ra, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ, ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý!” Đỗ Địch An biết là mình không có sự lựa chọn khác.
“Được, vậy ngươi đi đi.” Gã cựu binh tóc vàng phẩy tay.
Đỗ Địch An có chút kinh ngạc, không ngờ chỉ có phê bình mình vài câu, tuy rằng hắn cũng đã liệu trước hiện nay là lúc đang rất cần người, bản thân sẽ chịu hình phạt không nặng lắm, nhưng không ngờ lại nhẹ như vậy, đột nhiên hắn nhận thấy sự hiểu biết về nơi này trở nên rõ ràng hơn.
Ai nói quân pháp nghiêm minh? Bình đẳng như nhau?
Bất cứ nơi nào cũng có sự đối đãi chênh lệch, nơi này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, không bị trừng phạt, tâm trạng của hắn càng tốt hơn, ai mà muốn chịu tội chứ.
Gã thanh niên bị gãy chân đang ở bên cạnh sững sờ, đây kết thúc rồi sao? Không phải nói là phải bị trừng phạt sao? Tại sao hắn thì phải giặt tất và quần lót cho người ta? Tại sao chỉ trừng phạt mình ta?
“Sao đứng ngây ra đó làm gì, đi ra ngoài đi!” Gã sĩ quan trẻ tuổi hét lên nói.
Thanh niên bị gãy chân khẽ nghiến răng, cảm thấy không cam lòng, nhưng chỉ có thể quay người lạch cạch lạch cạch rời đi với cái chân gãy của mình.
Rất nhanh, Đỗ Địch An đi ngang qua bên cạnh hắn, nhưng một cơn gió.
Hai chân suy cho cùng thì chắc chắn là đi nhanh hơn một chân.
Thanh niên bị gãy chân nghiến răng căm hận, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đột nhiên quay đầu lại nói với gã sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh mình: “Trưởng quan, chân của ta có thể chữa trị trước được không, ngộ nhỡ để lâu quá, sợ không có cách nào hết được, trên chiến trường chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng, ta cũng muốn làm việc cho Đế quốc!”
Gã sĩ quan trẻ tuổi chau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Theo ta quay đây.”
Bọn họ xoay người đi qua hướng khác, Đỗ Địch An mang theo Helisha trở về lều, lúc đi vào, trong lều không có một người, đại đa số đều tập hợp trên sân luyện trận.
Đỗ Địch An chọn một chiếc giường trống, để Helisha nằm xuống, thay cho nàng bộ đồ giản dị, che thật kín đáo người nàng ấy, đồng thời dùng khăn vải che hết mặt nàng ấy, sau đó để nàng ấy nằm xuống giường, dùng chăn đắp lên, sau đó hắn cũng nằm xuống giường, vừa nghỉ ngơi vừa thích nghi với môi trường mới, đồng thời suy nghĩ về những tính toán sắp tới.