Chương 1104 Doanh trại xung phong (4)
“Đúng như vậy.” Đỗ Địch An gật đầu, “Cái này nói đến thì rườm rà phức tạp, thôi thì chúng ta đi báo cáo trước, đợi có cơ hội ta mới nói chi tiết cho ngươi nghe.”
Leisa khẽ gật đầu, than thở nói: “Cũng tốt.”
Nàng chuyển mình về đến con đường đã qua, dắt theo Đỗ Địch An đi về phía trước.
Đỗ Địch An đi sau người nàng, từ mặt nghiêng nhìn qua, có thể trông thấy vai và ngực trước của nàng vươn lên, cái vẻ đẹp của nhan sắc ấy cơ hồ đã phục hồi vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn khẽ chau mày, không biết người phụ nữ này có thật như nàng ta nói hay không, hay là có mục đích khác, nếu là có mục đích khác, chả lẽ nàng ta nhận ra trạng thái của Helisha do mình khống chế khác với những Thi Vương bình thường khác? Cho nên muốn dò la thông tin từ mình?
Nếu là như vậy, thì tại sao nàng ta không báo cáo lên trên, Đế Quốc chắc là sẽ có cách cạy miệng của một người ra.
Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản như vẻ bề ngoài ta thấy được, hay không chỉ là tay phó của người tướng quân già kia.
Hai người đi không bao lâu, thì đã đến một quân doanh kề bên của doanh trại mộ binh lâm thời, nơi đây có khoảng hai ba mươi lều trại, trong phạm vi lều trại có khoảng mấy trăm người sống trong đó, đại đa số là người Thác Hoang, tiếp đó tương đối lớn hơn là Chúa Tể, còn lại Đỗ Địch An còn thấy được hai phản ứng nguồn nhiệt cấp Vực Sâu, về việc còn nguồn nhiệt Vực Sâu nào đang ẩn giấu không, hắn cũng không biết nữa.
“Nơi đây là doanh trại xung phong.” Leisa giới thiệu tí, dắt theo Đỗ Địch An đến trước căn lều chính giữa lớn nhất, những nhóm người tụ tập trò chuyện xung quanh nhìn thấy Leisa và Đỗ Địch An, như ngửi thấy mùi cá mập vậy, tuy vẫn giữ tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hai người.
Leisa kéo rèm lên đi vào bên trong, bên trong rất rộng rất thoáng, chất đầy đao kiếm thương mâu các loại vũ khí, còn một bên khác có vài cái kệ sắt lớn, lại treo đầy các loại công cụ phòng vệ như hộ oản.
Trong lều có vài người đang làm việc, người ngồi trước bàn trên là một người phụ nữ thân hình mập mạp, cao chưa đến 1m5, chiều ngang gần như không dưới một mét, là loại người cho dù có đô vật cũng không cảm thấy đau, nàng ngước nhìn lên và ngạc nhiên nói: “Trưởng quan Leisa?”
“Đây là người mới, Đỗ Địch, cao thủ cấp Vực Sâu.” Leisa đưa ngón tay thon thả chỉ Đỗ Địch An, nói với người phụ nữ béo lùn: “Chuẩn bị cho hắn một bộ giáp và hệ thống đơn binh.”
“Vực Sâu?” Phụ nữ béo lùn có chút nghi ngờ, nhìn Đỗ Địch An một cái, rất nhanh để ý tới Helisha ở bên cạnh, hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Đây là, Thi Vương?”
“Chiến lợi phẩm của hắn ta.” Leisa tùy tiện trả lời.
Phụ nữ béo lùn đã sáng tỏ, không có hỏi thêm, nói: “Ta biết rồi, tí nữa đo vóc dáng cho hắn ta rồi chế tạo.”
“Tốt, hắn ta thì giao cho ngươi, ta còn việc phải quay về trước, ba vị Biên phòng sứ đã đến nơi, ta đi xem xem bọn họ chuẩn bị ứng phó việc lần này như thế nào.” Leisa nói xa bèn quay người bỏ đi, lúc đi còn để lại cho Đỗ Địch An một ánh mắt cẩn thận bảo trọng.
Phụ nữ béo lùn đợi sau khi Leisa rời đi, nhìn đánh giá Đỗ Địch An một cái, nói: “Đỗ Địch phải không, ta nhớ rồi, ngươi ra bên ngoài đợi trước đi, tí nữa tới nhận trang bị tác chiến của ngươi.”
Đỗ Địch An nói: “Còn có trang bị tác chiến nữa hả? Không phải mọi người không phải đều có máy Săn Ma sao?”
Trong ấn tượng của hắn, tác dụng của áo giáp không lớn, một khi đã tiến vào ma thân, thân thể sẽ biến dạng rất nhiều, vốn không thể mặc giáp.
“Đương nhiên là có.” Phụ nữ béo lùn ra vẻ dĩ nhiên nói: “Chỉ dựa vào ma thân chiến đấu thì giống như loài người chúng ta cởi truồng đánh nhau vậy, tuy nhiên ma thân của một số người có sức phòng thủ cực cao, thậm chí còn cứng cáp hơn cả áo giáp quân dụng, nhưng nếu bên ngoài cộng thêm một bộ áo giáp tác chiến, thì tương đương với vòng phòng vệ thứ hai, mà đối với người năng lực ma ngân loại cảm giác, hoặc giỏi về ẩn nấp, bảo mệnh, công dụng của áo giáp tác chiến càng lớn hơn nữa!”
Đỗ Địch An gật đầu, vậy cũng đúng, “Chỉ là…”
“Không cần phải lo mặc không vừa, Leisa tiểu thư đã nói rồi mà, áo giáp tác chiến là chế tạo theo số đo bản thân, hoàn toàn thích hợp dùng cho ma thân sau khi biến hóa, ma ngân của ngươi là gì, báo cáo cho ta nghe xem.” Phụ nữ béo lùn rút ra một cuốn sổ nhỏ và hỏi.
“Kẻ Tách Rời.” Đỗ Địch An nói sự thật.
Phụ nữ lùn béo quẹt quẹt vài cái vào sổ, sau đó tiện tay quăng cuốn sổ lên trên bàn, bước tới cái kệ bằng kim loại có treo khung kim loại có treo hộ oản bên cạnh, “Đây là hệ thống chiến đấu đơn binh phụ trợ của binh lính các ngươi, có một chút khác biệt so với trang bị mà ngươi biết trước đây.”
Nàng tiện tay lấy một cái xuống, xoay người đưa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đưa tay đón lấy, cúi đầu xuống nhìn, bỗng chốc ngớ người.
Đây không phải hộ oản, nhưng lại đeo trên tay, có hơi giống đồng hồ đeo tay, nhưng bề ngang lớn hơn, bên trên có một màn hình hiển thị.
“Đeo trên cánh tay ít sử dụng khi chiến đấu của ngươi, nếu ngươi là thuận tay phải thì đeo tay trái, thuận tay trái thì đeo tay phải, để tránh làm hư lúc chiến đấu, tuy là món đồ này rất cứng, nhưng màn hình hiển thị trên đó không lại cứng đến thế.” Phụ nữ béo lùn nói.