Chương 1103 Doanh trại xung phong (3)
“Ngươi nói gì?” Đỗ Địch An trầm giọng nói.
Leisa từ từ xoay đầu lại, ánh mắt đảo quanh thân thể Helisha một vòng, lại nhìn sang Đỗ Địch An, nói: “Nếu như ta đoán không sai, nàng là người yêu của ngươi đúng không? Hay là bạn đời cùng chiến đấu với ngươi? Nàng bị lây nhiễm bao lâu rồi?”
Sắc mặt của Đỗ Địch An càng u ám hơn, nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ này, nhìn rõ từng lỗ chân lông của nàng ta, nhưng đột nhiên phát hiện ra thấy được biểu cảm và ánh mắt mang vẻ bình thản đau buồn, thương xót, nàng ta đang đồng cảm với mình?
Đỗ Địch An áp chế sát ý trong lòng, nhẹ giọng nói: “Trưởng quan, ngươi hiểu lầm rồi, nàng ta chỉ là Thi Vương ta bắt được mà thôi.”
“Ngươi đừng gạt ta, ta sẽ không đi mật báo.”Leisa khẽ lắc đầu, “Nếu ta mà có sát ý với ngươi, ngươi sống qua không khỏi ngày mai, mà không phải ta đích thân ra tay, ngươi có tin không?”
Lòng bàn tay Đỗ Địch An đổ mồ hôi, trong lòng hắn đương nhiên là không tin, nhưng lại không thể không tin.
Trông thấy Đỗ Địch An im lặng không nói, Leisa tiếp tục nói: “Từ lúc ngươi mới đến, ta đã chú ý đến nàng rồi, ngươi nói nàng ấy là do ngươi bắt được ở nơi hoang dã, ha hả, những lời này lừa người khác thì được chứ, quần áo trên người nàng ta còn sạch sẽ hơn ngươi, trong kẽ ngón tay không có một tí nào vết máu hay thịt nát nào, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, vừa thấy là biết được thường xuyên chăm sóc, thậm chứ bảo dưỡng còn chăm chỉ hơn cả ta, ngươi nói nàng ta không phải là người yêu của ngươi, sao khiến ta tin được chứ?”
Đỗ Địch An lại biến sắc, không ngờ những nguyên nhân này khiến hắn bị bóc trần, chuyện đến nước này tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì nữa, hắn nhìn thẳng nàng nói: “Không sai, nàng ấy chính là người yêu của ta, ngươi muốn gì?”
Leisa khẽ lắc đầu, “Không sao cả, chỉ là đột nhiên có cảm xúc thôi.” Nói đến đây, nàng quay mặt đi, vẫn dáng đứng nhìn về nơi xa như trước đó, ngữ khí mang theo chút bi thương, “Chồng của ta, cũng giống như nàng ấy, nhiễm phải virus, biến thành Thi Vương.”
Đỗ Địch An ngớ ra.
“Ta chính mắt trông thấy hắn bị cắn, virus xâm nhập vào cơ thể hắn từng chút từng chút một, ta đã từng quỳ lạy van xin tất cả những người ta có thể cầu xin được, để bọn họ có thể cứu lấy hắn, nhưng không một ai có thể làm được, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn da hắn ta ngày càng trắng bệch, sau đó hoàn toàn thay đổi, biến đổi thành Thi Vương mất hết tính người, lúc đó ta nghĩ rằng, nếu hắn biến thành Thi Vương, cắn ta bị thương, ta cũng có thể biến thành Thi Vương, ở bên hắn ta, cho dù là bị hủy diệt….”
Tiếng nói u buồn của Leisa phất phơ trong gió: “Nhưng hắn không làm vậy.”
“Không làm vậy?” Đồng tử của Đỗ Địch An co lại.
Leisa nói một cách chậm rãi: “Sau hắn hồi sinh thành Thi Vương xong, không có cắn ta, ngược lại còn đẩy ta ra xa, sau đó, hắn bị hủy diệt trước mặt ta…”
Đỗ Địch An thấy vai nàng khẽ rung động, nhẹ nhàng im lặng.
Lại là sự trầm mặc một lúc lâu.
Leisa dường như đang phục hồi lại cảm xúc, qua được một lúc lâu, mới quay đầu lại, vẻ mặt cơ hồ lại hồi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt lúc trước, chỉ thấy trong khóe mắt hơi bị ướt, “Trông thấy ngươi bảo vệ nàng như thế, ta nghĩ, ngươi chắc hẳn rất yêu nàng, yêu rất rất sâu đậm, thậm chí nguyện hi sinh bản thân ngươi vì nàng, nhưng mà, cứ mang theo nàng ở bên cạnh hoài không phải là cách giải quyết vấn đề.”
“Bây giờ ngươi đã được chiêu mộ đến doanh trại lâm thời, có thể chết bất cứ lúc nào, đợi ngươi chết đi, nàng sẽ không có kết cục tốt, nếu ngươi tin ta, có thể giao phó nàng cho ta, nếu ngươi còn sống về với Đế quốc thì tất nhiên là quá tốt, nếu như không thể, ta có thể thay ngươi chăm sóc nàng, chí ít, không để nàng bị hủy diệt…”
Đỗ Địch An nhìn vào trong đôi mắt đầy vẻ thương cảm của nàng ấy, đột nhiên có cảm giác tìm được tri kỷ đồng loại, trước đó đối thoại giữa nàng và gã trọc cũng đã rất rõ ràng, lần này hắn ra chiến trường, chết chắc.
Tuy rằng hắn không muốn xác nhận là đúng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn, đừng nói là trên chiến trường, cho dù là gấp rút đi đường nơi hoang dã cũng sẽ xảy ra chuyện không may, nhỡ hắn có chuyện gì, Helisha cũng có nơi nương tựa, cũng là việc không tệ.
“Tốt, nếu như ta có chuyện, thì phiền ngươi chăm sóc cho nàng ấy.” Đỗ Địch An suy nghĩ một lúc, gật đầu nói.
“Ta sẽ chăm sóc thật tốt.” Leisa chậm rãi nói, “Chỉ là, ta thấy nàng dường như không có năng lực hành động, kể cả việc ăn uống cũng không được, ngươi làm sao để hạn chế năng lực hành động của nàng ấy thế?”
Đỗ Địch An vừa muốn mở miệng nói, trong lòng đột nhiên dậy lên một dấu hiệu cảnh báo, đôi mắt vừa lây động một cái, nói: “Phương pháp hạn chế này ít gây tổn hại cho cơ thể nàng ấy hơn nhưng hơi rườm rà tí, thông qua một số công cụ hạn chế xương và cơ thể nàng ấy, cũng như hệ thống nhận thức của não nàng ấy, để nàng ấy không có phản ứng tri giác đối với thế giới bên ngoài, do đó nàng ấy mới có thể giữ được trạng thái như thế.”
Leisa bừng tỉnh, một tia thất vọng thoáng qua trong mắt, “Thì ra là thế, phương pháp này thật sự rất hay, ta lúc trước ở Đế quốc cũng đã từng nghe qua, một khi che đậy hết những nhận thức của những xác sống này, chúng nó sẽ như con rối vậy dừng hết các hành động, chúng nó vốn tư duy rất kém, thậm chí là không có, dưới trạng thái mà không nhận thức được con mồi, thì cơ bản là sẽ ở trạng thái lang thang.”