Chương 1106 Hệ thống tác chiến đơn binh (2)
Đỗ Địch An vội vàng nói: “Ta chỉ là tò mò thôi mà, Đế quốc hùng mạnh như vậy, có thể tạo ra một thứ thần kỳ như thế, quả thật là thần tác mà! Cho nên ta muốn biết Đế quốc tạo ra nó từ hồi nào vậy, có khi nào là mấy trăm năm trước không? Người tạo ra những thứ này thực sự quá lợi hại!”
Trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, trong lòng tràn đầy chân thành sự ngưỡng mộ.
Người phụ nữ béo lùn nhìn thấy bộ dạng của hắn thì cười khúc khích: “Còn phải nói sao, đây là một kiệt tác của Thần điện. Nó được tạo ra cách đây hơn một trăm hai mươi năm, đây đã là một hệ thống chiến đấu thế hệ thứ năm được cải tiến, tiên tiến hơn trước, không những có thể cảm nhận được vị trí của quân đồng đội, mà còn có thể liên lạc với nhau trong phạm vi nhất định!” Nói xong, nàng vươn ngón tay mũm mĩm ấn vào cái nút màu đen hơi nhếch lên bên cạnh bảng hiển thị, trên màn hình hiển thị đột ngột hiển thị một làn sóng dao động giống như âm thanh.
“Alo alo.” Phụ nữ béo lùn lại gần thử âm thanh.
Giọng nói của nàng đột nhiên vang lên ở rìa trước của hệ thống chiến đấu, nhưng sau khi dòng điện được xử lý, nó sẽ khác một chút so với âm thanh trực tiếp, nghe được một âm thanh dễ chịu và trẻ trung hơn.
Đỗ Địch An sững sờ ngay, không ngờ thiết bị vô tuyến cũng được Thần Quốc phát triển nữa!
“Không cần phải ngạc nhiên, đây được gọi là thông tấn tức thời, là một trong những khả năng hỗ trợ các hệ thống chiến đấu đơn binh.” Người phụ nữ béo lùn nghĩ Đỗ Địch An đang khiếp sợ, thờ ơ nói: “Trên chiến trường, ngươi có thể liên lạc với đội bạn thông kênh kết nối này, nhưng phạm vi của bạn bè không được quá xa...”
Tiếp theo, nàng giới thiệu chi tiết cho Đỗ Địch An về các chức năng khác bên trong.
Đỗ Địch An phát hiện rằng thứ này chứa rất nhiều công nghệ, ngoài tính năng phát hiện sự sống và truyền thông vô tuyến, còn có thể hiển thị nhiệt độ và địa hình, có thể điều chỉnh và hiển thị trong lưới, nó hoàn toàn không thấm nước, ngay cả khi nó bị ngâm trong nước vài ngày cũng không sao, bên trong là mạch điện tử, nếu không thường xuyên sử dụng truyền thông vô tuyến, có thể dùng được một tháng.
“Nhất định nhớ cho kỹ, cho dù là bất kỳ tình huống nào, cũng không thể để mất thứ này, càng không thể cởi ra, cho dù đi tắm, đương nhiên rồi, cũng không có điều kiện đi tắm ở đây.” Người phụ nữ béo lùn, nghiêm nghị nhìn Đỗ Địch An, ngữ khí trịnh trọng cảnh cáo: “Cho dù là trên chiến trường, cánh tay của ngươi có bị chặt đứt thì cũng phải nhặt lấy!”
“Nếu không, vị trí của ngươi sẽ được hiển thị trên hệ thống chiến đấu của các đội bạn khác, họ sẽ tiếp viện cho ngươi, ngược lại họ sẽ gặp nguy hiểm! Nếu ngươi để mất thứ này, đó sẽ là hình phạt quân sự nặng nề nhất ngoài cái chết, ta bảo đảm, còn đau khổ hơn cái chết!”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ngăn cản đội bạn cứu mình là chuyện phụ, chủ yếu là lợi dụng cái này để nhìn rõ vị trí của mình, đề phòng có người né tránh không chiến đấu trở thành kẻ đào ngũ, thậm chí là chém giết lẫn nhau.
Trên chiến trường, trừ phi là những chiến binh khác tốt nghiệp cùng một học viện quân sự, những người như Đỗ Địch An tự mình lăn lộn chiến đấu đến đây, khi bản thân trong tình trạng an toàn, làm sao có thể giúp đỡ người khác? Điều này tương đương với việc tự kiếm chuyện cho chính mình.
Thậm chí tình huống bản thân không an toàn, vậy thì càng không cần nói đến, bản thân mình còn khó có thể bảo vệ được, không kéo chân người khác là tốt lắm rồi!
“Thôi được rồi, không có việc gì của ngươi nữa, ngươi cứ đi đi, khi nào khôi giáp chiến đấu của ngươi chuẩn bị xong, ta sẽ nhờ người gửi tới cho ngươi.” Người phụ nữ mập lùn xua đuổi Đỗ Địch An rời đi.
Đỗ Địch An dắt theo Helisha quay người rời đi.
Có một sĩ quan trẻ tóc ngắn ở ngoài lều, cũng là hớt đầu đinh, cứ mười chiến sĩ ở đây thì có chín người là đầu đinh, để tóc ngắn thì thuận tiện hơn khi chiến đấu, đây là kinh nghiệm được các cựu chiến binh đúc kết, trong thời gian chinh chiến lâu dài, tóc sẽ lẫn máu của địch, thậm chí có cả nội tạng, dính vào sẽ nhớt nhát, có thể rơi xuống chạm mắt, hoặc che khuất tầm nhìn, cho nên cắt tóc ngắn tuyệt đối loại bỏ hoàn toàn những nguy hiểm tiềm ẩn như vậy.
Đương nhiên, lý do vì sao binh lính thời đại cũ cạo để đầu đinh không phải là lý do máu me như vậy.
“Người mới tới phải không? Đi với ta nào, đưa ngươi đến ngươi nơi ở.” Mặt tên sĩ quan trẻ cứng nhắc, như thể anh nghiêm túc, lạnh nhạt.
Đỗ Địch An gật đầu.
Tên sĩ quan trẻ tuổi đưa Đỗ Địch An đến một cái lều cách đó chừng trăm mét, cái lều hình chữ nhật, dài hơn 20 mét, rộng mười mét, ở đây là một cái lều cỡ trung bình, nhưng cũng vô cùng rộng rãi, có 40 cái giường, được chia thành bốn dãy, mỗi dãy là mười giường. Tại thời điểm này, nhiều giường đã có người ngồi hoặc nằm, trên giường có hàng đống quần áo và một số linh kiện nhỏ, chẳng hạn như hộp sọ của ma vật nào đó, móng vuốt sắc nhọn, gối lông thú, v.v…
Ánh mắt Đỗ Địch An quét qua một lượt, trong đó không có gì cả, chỉ có sáu cái giường với chăn bông, ở đây có ba mươi tư người, cộng thêm hắn, là ba mươi lăm người!