Chương 1107 Hệ thống tác chiến đơn binh (3)
Không có ngoại lệ, tất cả ba mươi lăm người đều là nam giới, đoán chừng rằng tất cả phụ nữ đã được phân chia chỉ định vào lều dành cho phụ nữ.
Tên sĩ quan trẻ tuổi dẫn Đỗ Địch An vào trong lều và nói: “Ngươi có thể chọn một trong những chiếc giường trống ở đây, nhớ đừng gây chuyện ở đây, nếu không quân pháp sẽ xử lý! Ngoài ra, nếu có bên ngoài tiếng kêu gọi tập hợp phát lên, nhớ trong vòng mười giây phải kịp thời đến quảng trường tập hợp, có biết quảng trường ở đâu không? Không biết thì phải hỏi người khác.” Sau khi dặn dò xong, hắn quay người rời đi cứ như hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi sau khi hắn rời đi, Đỗ Địch An vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người trong lều đang ngẩng đầu, nhìn qua đây, chính xác là đang nhìn Helisha bên cạnh hắn.
Tham lam, tà dục, mắt thường trần trụi, không hề có chút che giấu.
Khuôn mặt của Đỗ Địch An trở nên lạnh lùng, dẫn Helisha đi về hướng cái giường đầu tiên nằm bên trong, chỉ đi có vài bước, một cái chân từ dãy thứ hai bên phải giơ ra, từ cái giường đầu tiên nằm bên hông trên đường Đỗ Địch An phải đi qua giơ ra, cản đường đi của hắn.
“Anh bạn, bàn bạc với ngươi một chuyện được không thế?” Chủ nhân của cái chân là một thanh niên gầy gò, dáng vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên mặt có một vết sẹo do bỏng, trông thật đáng sợ, lúc này mặt mũi mang vẻ hưng phấn nói với một nụ cười thích thú.
Đỗ Địch An từ từ dừng bước.
Ánh mắt của những người khác đều lộ vẻ ánh mắt giỡn chơi.
Đỗ Địch An cúi đầu, cơ hồ chưa dám nói gì, nhưng không ai biết, ánh mắt của hắn vẫn ở trên chân của gã thanh niên chắn đường, chỉ có gã thanh niên cảm thấy được, nhưng hắn lại cười càng nhiều hơn, chưa có ý thu chân lại.
-- Sau đó, hắn mới phát hiện là mình không còn thu lại được nữa.
Không có bất cứ sự báo trước nào, một tiếng lách cách, chiếc chân giơ ra đã lìa khỏi đầu gối. Khi chân rơi xuống đất, máu trào ra, mặt cắt đều đặn vô cùng.
Gã thanh niên sững người một lúc, cơn đau thấu đến não, ôm lấy chân gãy lập tức gào thét lăn lộn trên giường, mặt hiện lên vẻ đau đớn gớm ghiếc, nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, đột nhiên hét lên: “Giết người! Có người giết người!”
Những người khác la ó theo, có người cười to lên.
Cũng có người chau mày, dường như đang suy nghĩ gì đấy.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài có tiếng bước chân, tên sĩ quan trẻ vừa nãy đã quay trở lại, cùng lúc đó có một tên sĩ quan cùng tuổi khác ở bên cạnh, hai người cùng nhau đi tới, kéo lều lên, chợt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt của Đỗ Địch An, với tên thanh niên đang lăn lộn trên giường.
“Chuyện này…”
“Chuyện gì vậy?” Tên sĩ quan trẻ lúc nãy đã dẫn Đỗ Địch An đến đây đột nhiên rất tức giận, lập tức bước lên phía trước hét lên, ánh mắt tức giận nhìn Đỗ Địch An, ngay lúc này Đỗ Địch An đang đứng trước cái chân bị đứt, chuyện này hiển nhiên là chính Đỗ Địch An gây ra.
Vẻ mặt Đỗ Địch An bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Hắn ta gây sự trước, ta chỉ tự vệ thôi.”
Nghe được mấy lời Đỗ Địch An nói, gã thanh niên bị gãy chân tức đến nỗi gần như ói ra máu, lập tức không nhịn nổi hét lên và khóc với tên sĩ quan trẻ tuổi: “Đại nhân, ngươi phải phân xử giúp ta! Ta không làm gì cả, chỉ muốn thương lượng chút chuyện với hắn, hắn đã ra tay với ta, mọi người đã tận mắt chứng kiến, không tin thì hỏi mọi người, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng!”
“Không sai, tên mới đến này thật càn quấy!”
“Chỉ là hỏi vài câu vậy thôi, mà đã ra tay đột kích, đê tiện!”
Ngay lập thức có người lên tiếng cùng phụ họa.
Cũng có người trơ mắt đứng nhìn, lặng im chưa nói gì.
“Là như vậy sao?” Tên sĩ quan trẻ tuổi vẻ mặt ảm đạm lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An.
Vẻ mặt Đỗ Địch An lãnh đạm nói: “Đương nhiên là không phải, hắn ác ý khiêu khích ta, định dùng chân tấn công ta, ta mới tự vệ, chỉ là ta cũng không ngờ hắn lại yếu như vậy, còn tưởng cũng là Vực Sâu như ta, kết quả là dùng sức quá đà, chân hắn cứ thế mà gãy.”
Nghe được những lời của Đỗ Địch An nói, những người ban đầu hùa theo la ó đều sửng sốt, không ít người kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, không ngờ hắn ta lại chính là Vực Sâu!
Phải biết là, những người sống ở đây đa số đều là người Thác Hoang, cao thủ cấp Vực Sâu cũng không phải không có, chỉ là rất ít, cho nên mọi người mới đầu đều lầm tưởng Đỗ Địch An cũng là người Thác Hoang, quá lắm cũng là Chúa Tể.
Phút chốc, tiếng gầm rú hùa theo đột nhiên lặng đi rất nhiều, nhưng vẫn còn có bảy tám người hùa theo, xem ra bọn họ đơn thuần là xem náo nhiệt, cũng không sợ Đỗ Địch An.
Cùng một câu nói, mỗi người nghe được đều có cảm nhận khác nhau, có những người khác nghe được đều hiểu sức mạnh bộc lộ trong lời nói của Đỗ Địch An, nhưng những gì tên sĩ quan trẻ nghe lại là một dạng kiêu ngạo và đe dọa, Vực Sâu thì sao nào? Vực Sâu có thể tùy tiện ra tay tấn công người khác sao?
Gã sĩ quan trẻ tuổi hừ một tiếng lạnh, nói: “Hắn là người Thác Hoang, làm sao dám tấn công ngươi? Vừa rồi ta đã nói với ngươi rồi, đừng có gây chuyện, lời nói của ta ngươi để ngoài tai à?!”
Mắt Đỗ Địch An lóe lên một tia lạnh lùng, nhìn thẳng vào hắn, “Bởi vì hắn là người Thác Hoang, cho nên không biết thực lực của ta nên mới khiêu khích, nếu không, cấp Vực Sâu như ta làm sao có thể tùy tiện hơn thua với một người Thác Hoang được? Hắn không tấn công ta, sao người mới đến là ta lại tấn công hắn ta chứ?”
“To gan!” Tên sĩ quan trẻ nóng giận quát lên.