Chương 1110 Đột kích
Hai giờ sau, lục tục có người trở về lều, nhỏ giọng bàn tán suốt đoạn đường, bàn về chuyện đội hình chiến đấu.
Lều bạc bị nhấc lên, có người bước vào, rất nhanh đã chú ý tới Đỗ Địch An bên trong lều, liền kinh ngạc nhìn qua.
“Ơ, không phải hắn bị trừng phạt rồi sao?”
“Sao còn ở đây?”
“Cái thằng xui xẻo kia đâu?”
Có người tò mò nhỏ giọng bàn tán.
Những người này quay về giường của mình, tầm mắt rất nhanh đã rơi trên chiếc chăn đang phồng lên kế bên Đỗ Địch An, tuy là chăn xõa tung, nhưng bọ hắn vẫn nhìn ra được bên trong chăn là người, chắc là Thi Vương mà Đỗ Địch An đem về hồi trước.
Theo số người trở lại trại ngày càng nhiều, bên trong lều bạt cũng dần dần trở nên náo nhiệt, không ít người thi thoảng lại đưa mắt về phía cái chăn bên cạnh Đỗ Địch An, dưới đáy mắt lóe lên vài phần dị sắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Từ việc Đỗ Địch An tở lại trại nhanh như vậy có thể thấy được, trùng phạt nhận được không hề lớn, ngược lại thì tên dẫn đầu đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, làm người khác không khỏi phỏng đoán kết cục của hắn ta.
“Nghe nói ngươi là Vực Sâu” lúc Đỗ Địch An đang dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn hậu.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc dài màu vàng kim, tướng mạo tuấn tú, mặt mày ôn hòa, đôi mắt xanh lam như đại dương, không có nửa phần thù địch, mà ngược lại còn mang đến cho người khác cảm giác thân thiết.
“Ngươi cũng vậy?”
“Giống như ngươi vậy, ta tên Zachit.” Người đàn ông tóc vàng kim nhẹ nhàng nở nụ cười nói, “Ngươi vẫn chưa nhận áo giáp tác chiến đúng không, áo giáp quân dụng ở đây khác rất nhiều so với cái chúng ta từng thấy, thôi đừng nói, đồ dùng ở biên phòng đều có chất lượng tốt nhất, ai cũng không dám ăn bớt ăn xén.”
Đỗ Địch An thấy hắn chủ động bắt chuyện, cậu cũng không hề từ chối, tùy ý cùng hắn nói chuyện phiếm.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xung quanh thỉnh thoảng lại có người nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Đợi tán gẫu được kha khá rồi, tới khi đủ để nói đùa những chuyện giữa đàn ông với nhau, Zachi chuyển chủ đề một cách rất là tự nhiên, nói: “Ngươi từng thấy dị tộc ngoại cảnh chưa? Ta đang nói là dị tộc Hỏa Long.”
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, “Ngươi thấy rồi à?”
“Ta chỉ mới nhìn thấy một chút ở chỗ xa xa thôi.” Ánh mắt Zachit có hơi phức tạp, “Nhưng chỉ nhìn thấy có một lần đó, ta đã không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
Lúc hắn nói chuyện, những âm thanh bàn tán xung quanh đột nhiên yếu dần đi, không ít kẻ vểnh tai lên nghe, loại chuyện như thế này trước đây Zachit chưa từng nói qua, không ngờ tới hắn sẽ nhắc ở trước mặt một người mới như Đỗ Địch An, rõ ràng là bởi vì thực lực Vực Sâu của đối phương, điều này làm cho không ít người ngưỡng mộ ở trong lòng, thậm chí còn có chút ghen tị và khao khát!
“Nó đáng sợ như vậy à?” Đỗ Địch An nhướng mày hỏi.
“Không phải đáng sợ…” Zachit hơi lắc đầu, thở dài, “Chỉ là cái bộ dạng đó, cái cảm giác đó, lại làm cho ta thấy rất khó chịu, thấy buồn nôn và ghê tởm từ tận đáy lòng, nhưng xét về hình dáng, ta cũng không nhìn thấy rõ ràng cho lắm, nhưng chắc là giống như tên của nó, năng lực hỏa diễm cực kì tốt, khắp người đều rực cháy hỏa diễm, tốc độ cực kỳ nhanh.”
“Mạnh hơn cả Vực Sâu?” Đỗ Địch An hỏi.
Zachit lắc đầu, “Đoán chừng ngang với Trung vị Vực Sâu, dù sao thì ta cũng chưa từng giao đấu, có điều ta cảm thấy nếu thật sự gặp phải, ta chưa chắc đã thắng.”
Đỗ Địch An hơi im lặng, trước đây Fesnia có nhắc tới dị tộc Cự Ma, một khi trưởng thành thì sẽ có sức mạnh của Trung vị Vực Sâu, xem ra dị tộc Hỏa Long cũng không kém.
“Ngươi tới đây lâu rồi?” Đỗ Địch An chuyển chủ đề tới trên người hắn ta hỏi.
Zachit lắc đầu, “Cũng chỉ một tháng thôi, chỉ là một tháng này ta nhìn thấy thi thể tới mức sắp ói hết cả rồi. Nói ra, ngươi là bị bắt từ Đế quốc tới hay là bên trong Tường Thần ngoài kia?”
“Giữa đường đụng phải, bắt ta qua đây luôn.” Đỗ Địch An thở dài.
“Ngươi đen thật đấy.”
“Ha ha…”
Hai người tán gẫu một hồi thì Zachit rời khỏi, quay về giường của mình, dù sao cũng là lần đầu quen biết, cũng chưa tới mức nói sâu vào.
Không lâu sau, thanh niên cụt chân quay về trong chăn, mặt hắn xám như tro, vẫn là gãy mất nửa chân, trong tay nắm lấy khúc chân đã gãy, bộ dạng như thất hồn lạc phách.
Đỗ Địch An liếc nhìn một cái, càng hiểu rõ nguyên nhân, trong mắt lướt qua một tia thờ ơ.
Người ở bên cạnh giường thanh niên cụt chân thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không tới phòng y tế?”
Thanh niên cụt chân loạng choạng trở về trên giường của mình, vẫn đang ngẩn ngơ bàng hoàng.
Người cạnh giường dùng gậy máy Săn Ma của mình đẩy hắn một cái, thanh niên cụt chân mới hoàn hồn lại, nhìn sang người bạn mà ngày trước đã từng trò chuyện vui vẻ này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, rất nhanh, hắn nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía sau, tức khắc nhìn thấy Đỗ Địch An, trong mắt lướt qua tia thù hận.
“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?” Người bên cạnh cau mày.
Khóe miệng thanh niên cụt chân hơi run run, cắn răng nói: “Quân y nói, chân của ta không thể chữa được nữa.”
“Cái gì?” Người bên cạnh kinh ngạc, “Sao có thể như vậy được, y thuật ở đây tiên tiến, gãy chân gãy tay tùy tiện là có thể chữa khỏi, sao chân ngươi lại chữa được nữa”