← Quay lại trang sách

Chương 1111 Đột kích (2)

Thanh niên cụt chân nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Bác sĩ nói lúc chân của ta bị cắt lìa, các mô biên bị hủy hoại hoàn toàn, dùng thuốc thường không cách nào lành lại được, trừ khi sử dụng một số loại thuốc đặc biệt, nhưng những loại thuốc đó giá thành rất đắt đỏ, đều được sử dụng cho các vị tướng quân và quan chức cấp cao, ta chỉ có thể tự mình lấy chiến tích để mua, ít nhất cũng phải mười ngàn chiến tích!”

“Mười ngàn chiến tích?!” Người kế bên trợn mắt há mồm, “Đắt vậy sao? Vậy chẳng phải nói ngươi…”

Câu đằng sau hắn vẫn chưa nói hết, nhưng hàm ý đã rõ ràng rồi, ngươi đã tàn phế rồi.

Thanh niên cụt chân cắn chặt răng, không hề nói chuyện, qua một lúc lâu, hắn không nghe thấy giọng của người bên cạnh truyền tới, không thể không ngẩng đầu nhìn sang, thế mà nhìn thấy người phía sau đã quay lại giường của mình, trò chuyện cùng những người khác, dường như quên luôn hắn rồi.

Sau khi biết Đỗ Địch An là Vực Sâu, người trong lều khi ở trước mặt Đỗ Địch An yên phận hơn rất nhiều, không dám kiếm chuyện thêm nữa, nhất là khi chuyện của thanh niên cụt chân bị truyền ra ngoài, thì càng không có người dám tìm Đỗ Địch An gây sự nữa.

Đùa à, tạo thành vết thương không cách nào chữa lành, cho dù đó chỉ là gãy chân gãy tay, cũng đồng nghĩa với tử vong rồi, song hình phạt nhận được chỉ là tính theo thương tật của việc gãy chân gãy tay, ai còn dám gây sự với Đỗ Địch An chứ?

Vào ngày thứ hai Đỗ Địch An vào trại, liền cùng những người khác đi ra sân luyện trận luyện tập đội hình chiến đấu, từng người đứng ở vị trí đã được phân phối xong mà tập luyện, chiến đấu như hiện tại vẫn được coi là chiến tranh vũ khí lạnh, tính quan trọng của đội hình chiến đấu là rất to lớn, đội hình chiến đấu do người Thác Hoang hợp thành, sức hủy diệt có thể ngang với hai mươi người Thác Hoang, thậm chí là mạnh hơn.

Nhưng, vào ngày thứ ba Đỗ Địch An vào trại, một bên khác của Tường Chiến Thần đột nhiên vang lên tiếng tù và vang dội, kèm với tiếng chuông vang lanh lảnh!

Cùng lúc đó, đám người Đỗ Địch An đang đứng ở sân luyện trận luyện tập thì nhìn thấy trong mấy đám mây trên đỉnh đầu, lập lòe từng tia điện màu tím, ngay sau đó là từng bóng vàng lướt nhanh qua, từng con phi điểu to như đại bàng dùng tốc độ cực nhanh phi đến bên bên ngoài Tường Chiến Thần, đó là phương hướng của đất hoang ngoại cảnh.

“Lôi Điểu!”

“Vậy mà có thể kinh động đến Lôi Điểu, chẳng lẽ có ma thú trên trời?”

“Tù và đã vang lên rồi, đoán chừng sắp phải ra trận rồi!”

Mọi người ngước nhìn từng con chim màu vàng bay nhanh qua trên đỉnh dầu, trên lông vũ của đám chim này đều lập lòe tia điện màu tím, tốc độ cực nhanh, giống như từng đường cực quang màu vàng, chớp mắt một cái đã bay vào trong đám mây phía trước, kèm theo đó là tiếng ầm ầm, càng ngày càng xa, lao về thế giới bên ngoài Tường Chiến Thần.

Trong lúc mọi người đang nghị luận, từ đằng xa có hai sĩ quan đang cấp tốc chạy tới, nói với huấn luyện viên chỉ đạo mọi người luyện tập đội hình chiến đấu mấy câu. Rất nhanh, huấn luyện viên quay đầu giơ lên cờ tập hợp trong tay, lớn tiếng nói: “Tập hợp, chuẩn bị ra trận, quay về trại trong vòng một phút, mặc áo giáp tác chiến của bản thân, đeo hệ thống chiến đấu đơn binh phụ trợ, tập hợp ở đây, những người trễ giờ thì coi chừng!”

Cờ của hắn phất xuống, mọi người ngay lập tức phân tán, chạy về hướng lều bạt.

Trong lòng Đỗ Địch An hơi chùng xuống, không nghĩ tới chiến tranh lại đến nhanh như vậy, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chẳng qua chuyện đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay qua đỉnh đầu của những người khác, xông vào trong lều bạt, lấy áo giáp tác chiến trên giường mặc lên, ngay cả hệ thống đơn binh cũng đã đeo lên cổ tay của hắn từ lâu, vẫn luôn không hề gỡ xuống.

Áo giáp tác chiến của hắn hôm qua đã được đưa tới, tạo hình đặc biệt, trên bề mặt có rất nhiều lỗ, Đỗ Địch An có coi qua vị trí của mấy cái lỗ này, nó tương tự với vị trí mà lưỡi dao đột nhiên biến ra lúc bản thân tiến vào ma thân kẻ Tách Rời, chẳng qua đó là lúc trước, kể từ sau khi hắn hít phải máu thịt Hoang Thần, ma thân đã xuất hiện rất nhiều thay đổi, ở vài chỗ vốn không hề mọc lưỡi dao, cũng đột nhiên mọc ra lưỡi dao, một khi tiến vào ma thân, sẽ xé nát bộ áo chiến đấu này ngay lập tức, hoặc là khắc ở bên trong.

Đỗ Địch An từng thử qua độ chắc chắn của bộ giáp này, với sức phá hoại của hắn cũng phải dùng hết sức mới có thể cắt đứt, cũng coi là một bộ giáp phòng ngự xuất sắc.

Tuy thấy mặc lên cũng không có tác dụng, nhưng Đỗ Địch An vẫn mặc lên người, lên trên chiến trường nếu thật sự cần phải xé toạc ra thì nói rằng lúc chiến đấu làm hư, dù sao thì với cái thế giới như bây giờ không thể nào tạo ra vệ tinh để giám thị nhất cử nhất động của bọn hắn ở ngoài không gian được.

Sau khi mặc một lớp áo thủ mỏng bên trong, bên ngoài lại khoác lên bộ giáp tác chiến, Đỗ Địch An ôm Helisha ra khỏi giường, mang theo nàng nhanh chóng quay lại quảng trường, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, đợi tới khi đến quảng trường, mới chỉ có năm mươi ba giây, bây giờ vẫn có không ít người đang cấp tốc chạy qua đây.