Chương 1132 Hướng về phía trước (3)
“Sao ngươi biết?” Jason kinh ngạc nhìn hắn.
“Trước đây nghe một người bạn cũ nói.” Zachit thở dài nói.
Đỗ Địch An nhìn dị tộc Hỏa Long đang tiến đến nơi căn cứ, chỉ thấy quân chính quy vây quanh phía trước đang mạnh mẽ đâm đến trong trận, lửa trên thân dính lấy mấy binh lính đó, đốt những nơi đi qua trở thành biển lửa.
Thấy dáng vẻ nó điên cuồng tấn công và gào thét bỗng nhiên Đỗ Địch An nảy sinh ra một ý nghĩ, nó liều mạng muốn vượt qua Tường Chiến Thần như vậy là vì cái gì?
Từ lời nói của Zachit và biểu hiện của dị tộc Hỏa Long hoàn toàn là một sinh vật có trí khôn đặc biệt, mặc dù chưa đạt đến trình độ trí lực như loài người nhưng tuyệt đối không phải là ma vật bình thường.
“Bên ngoài Tường Chiến Thần là nơi dị tộc sinh sống, vậy tại sao lại công kích Tường Chiến Thần?” Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Đỗ Địch An, hắn khẽ chau mày quay đầu nhìn Tường Chiến Thần trước mắt, nguy nga cao ngất, đâm thẳng qua mây, thành tường lớn như vậy chắc chắn ngăn cách với Thần quốc, cũng ngăn cách hơi thở của loài người, nếu đã như vậy thì tại sao những dị tộc đó lại muốn vượt qua thành tường này?
Là không ở nổi ở đó nữa hay là bên trong bức tường có gì khiến bọn nó khát vọng sao?
Hay là bọn nó cũng muốn “ra ngoài”?
Đùng đùng đùng!
Lúc này, bên cạnh rừng rậm truyền đến âm thanh chấn động.
Mấy người họ quay đầu lại nhìn thấy một đám thú đông nghịt chậm rãi tiến qua đó.
Sắc mặt Zachit thay đổi nói với Đỗ Địch An: “Quy mô đám thú này quá lớn, lại có dị tộc Hỏa Long tham gia, chắc chắn nơi căn cứ sẽ không giữ được, có lẽ bọn nó sẽ đẩy lùi được Tường Chiến Thần, chúng ta tìm nơi tránh đi, tránh gặp phải đám thú bị lạc bầy.”
Đỗ Địch An gật đầu, chuyện đến nước này hắn cũng chỉ có thể tiếp tục tránh né.
Lúc này trở về nơi căn cứ chỉ có thể bị cử đến tiền tuyến, cho dù trà trộn vào quân chính quy khác cùng đẩy lùi Tường Chiến Thần thì cũng sẽ bị bắt được, dù sao quân phương Đế quốc cũng đánh chiến nhiều năm vẫn còn có chiêu với quân đào binh.
“Rút lui trước.” Đỗ Địch An nói.
Thấy hắn ra lệnh, Zachit và Jason lập tức dẫn hai người Thác Hoang bị thương đi đến hướng rừng sâu.
Bên trong rừng rậm có một ít ma vật bò sát thể chất không cao, tiêu chuẩn săn bắt và giới hạn phổ thông, hiếm khi gặp được cấp Thác Hoang. Nơi này rất gần Tường Chiến Thần, ngày thường được quét sạch nên không có ma vật cỡ lớn chiếm giữ ở đây.
Lúc xuyên thẳng qua rừng rậm, quyết tâm muốn sống trong mắt Zachit và Jason càng thêm mãnh liệt, bọn họ đã từng nghĩ bên ngoài thành tường là quân đội khủng bố như vậy, toàn là dị tộc lớn mạnh, hôm nay mới phát hiện giống như bọn họ suy đoán nơi này cũng có khu vực ma vật cấp thấp, không phải mọi khu vực đều sẽ gặp phải dị tộc.
Trước khi lên đường, tiếng nổ vang và tiếng hét truyền đến từ nơi căn cứ ngày càng xa.
Zachit và Jason dẫn đội đi về phía trước, đợi tiếng sát phạt ở điểm căn cứ dần nhỏ đến mức không nghe thấy nữa mới dừng tốc độ lại.
Mấy người họ tìm được nơi dừng chân, ăn uống một lượt sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
“Đêm nay ngủ ở đây đi.” Jason nhìn hai người Thác Hoang bị thương nặng, cả chặng đường tiến về phía trước khiến bọn họ khổ không tả được, nhưng bọn họ rất thức thời chẳng nói muốn nghỉ ngơi gì cả, phần lớn là sợ đám người Đỗ Địch An vứt bỏ bọn họ nên luôn chịu đựng nỗi đau đi theo.
Zachit nhìn thấy xung quanh không có ma vật cỡ lớn, gật đầu nói: “Môi trường không tệ, Địch An ngươi thấy sao?”
Đỗ Địch An lắc đầu: “Cuộc chiến nơi căn cứ sớm muộn cũng sẽ phân rõ thắng bại, khả năng dị tộc thua rất lớn, một khi bọn nó thua đám ma thú sẽ tản ra xung quanh, rất có khả năng sẽ đụng phải bọn nó.”
“Có lý, nơi này vẫn cách Tường Chiến Thần quá gần.” Zachit đồng ý với cách nghĩ của Đỗ Địch An.
Jason do dự một lúc: “Nhưng cách quá xa thì không thể nhìn thấy tình hình trận chiến, lúc nào chúng ta mới có thể quay về được? Lẽ nào phải thật sự đợi ở đây cả đời sao? Chỉ mấy người chúng ta sao?”
Dứt lời, Zachit lập tức chau mày, hai người Thác Hoang bị thương nặng cũng im lặng.
“Đi thêm chút nữa hẵng nói, muốn biết tình hình nơi căn cứ rất dễ, ven đường chúng ta lưu lại dấu vết và cạm bẫy, nếu như dị tộc bại trận, số lượng ma thú lại gần đây sẽ nhiều lên, đến lúc đó chúng ta quay lại quan sát cũng không muộn,” Đỗ Địch An nói.
“Được thôi.” Jason miễn cưỡng đồng ý.
Hắn không muốn đào tẩu như thế, cả đời lang thang bên ngoài Tường Chiến Thần, làm bạn cùng ma vật, sống một cuộc sống như kẻ dã nhân, nhưng trước mắt chiến trường hỗn loạn, rất có thể hy sinh khi quay trở về, chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
Chủ ý đã được quyết định, mọi người do Đỗ Địch An dẫn đầu tiến về phía trước.
Nửa ngày sau, mấy người ra khỏi rừng, đến một ngọn núi cao, ngọn núi cao hai ba trăm mét, là nơi sinh sống của không ít ma vật, lãnh chúa của nơi này là một loại ma vật bò sát, giống như nhện địa phương, nhưng chân nhện lại là từng đường từng đường lưỡi dao, thực lực ngang ngửa Chúa Tể, bị Zachit giết chết bằng hai dao.
Mọi người chiếm núi làm vua, nghỉ ngơi ở đây.