Chương 1131 Hướng về phía trước (2)
Nhưng chiến trường cách xa mấy trăm mét, Đỗ Địch An chớp mắt đã vọt đến đây, kình phong cuồn cuộn khiến người ta phục hồi tinh thần, trong lòng vừa khiếp sợ vừa giận dữ, quân quan trái phải lập tức đánh đến hai hướng Đỗ Địch An.
Mũi chân Đỗ Địch An chạm nhẹ trên mặt đất, thân thể xoay tròn như con quay, lưỡi dao lồi ra như gai Phong Hỏa Luân, bịch một tiếng vọt đến phía quân quan mắt nhỏ bên phải.
Phụt!
Ngực của quân quan mắt nhỏ bị đụng, thân thể bỗng chốc vỡ thành thịt nát!
Quân quan trẻ tuổi đang chuẩn bị ra tay phía bên trái ngây ra hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt đầy khó tin nhưng duy trì khiếp sợ chưa đến nữa giây hắn đã quay người chạy thoát!
Vụt!
Sau khi Đỗ Địch An đáp xuống thì sải bước, mặt đất mấy chục mét dường như chỉ cần một bước là có thể chạm đến, chớp mắt đã đuổi kịp quân quan trẻ tuổi, hắn vung lưỡi đao xuyên qua phía sau, đâm vào không trở ngại, lưỡi đao lộ ra từ lồng ngực sau đó hướng lên trên, trong nháy mắt mưa máu phun lên, nữa thân trên của quân quan trẻ tuổi bị phân thành hai, chết ngay tức khắc!
Máu loãng bắn trên người Đỗ Địch An, toàn thân hắn đầy lưỡi đao đang giương lên như tu la đẫm máu, hắn chậm rãi quay người đi đến phía Jason và Zachit.
Jason và Zachit ngây người đứng tại chỗ, tất cả đều biến hóa quá nhanh, từ lúc Đỗ Địch An qua đây đến khi chém hai quân quan đó, trước sau chưa quá năm giây, dường như là nghiền ép trong nháy mắt!
Lúc này hai người họ bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy thi thể của huấn luyện viên tinh hóa cách hàng trăm mét, đầu đã bị chém.
Chết rồi sao?
Hai người họ trừng to mắt, mặt đầy hoảng hốt.
Huấn luyện viên cấp bậc Trung vị Vực Sâu lại bị Đỗ Địch An giết chết? Sao có thể?
Nhìn thấy Đỗ Địch An bước lại gần, cổ họng Zachit khẽ động, vốn muốn lùi lại một bước, giọng khẽ run: “Ngươi, ngươi cũng là Trung vị Vực Sâu?”
Đỗ Địch An nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt hắn, thản nhiên nói: “Nếu như là vậy thì chiến tranh sớm kết thúc rồi, may mắn mà thôi.”
Đấu với kẻ địch có kinh nghiệm chiến đấu hơn trăm trận như huấn luyện viên có thể có may mắn sao? Đáp án là không. Zachit không dám hỏi nữa, biết mỗi người đều có bí mật của riêng họ, hắn chỉ miễn cưỡng cười, cảm giác trong miệng có chút cay đắng.
Jason bên cạnh cũng rất sợ hãi chỉ là che giấu rất sâu, hắn nghĩ có lẽ Đỗ Địch An sẽ không ra tay với bọn hắn, nếu không mặc cho bọn hắn bị hai quân quan chém giết rồi ra tay cũng không muộn.
“Tìm nơi thoát nạn trước đi.” Đỗ Địch An mở miệng kéo suy nghĩ của hai người họ lại.
Zachit phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta vẫn nên đi vào rừng rậm, đợi quan sát rõ cục diện rồi suy nghĩ tiến lên như thế nào, ý của ngươi thế nào?”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, thu hồi lại ma thân nói: “Dẫn đường đi.”
Zachit và Jason thấy vậy cũng thu lại ma thân, Zachit và hai người Thác Hoang bị thương nặng dẫn đường ở phía trước, còn những người khác đều bị hai quân quan chém giết, hiện tại chỉ còn lại bốn người bọn họ, thêm Đỗ Địch An và Helisha nữa là sáu người.
Ầm!
Lúc mấy người họ vừa bước vào rừng rậm bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn cực vang truyền đến từ đằng xa.
Mấy người họ dừng chân lại nhìn thấy một đám lửa đỏ rực hừng hực giống như núi lửa đang phun trào.
Đỗ Địch An lập tức nhảy lên trên đỉnh ngọn cây nhìn qua, chỉ thấy lối đi nhỏ nơi có ngọn lửa đó có một bóng dáng đỏ thẫm cao bảy tám mét mơ hồ, bóng dáng đó rất giống loài người lại giống như loài bò sát, trên đỉnh đầu còn có chiếc sừng trâu, đuôi sau rất dài, đám lửa được thiêu đốt giống như dây thừng vung vẩy, chợt nhìn có chút giống hình tượng bán long nhân sau khi ma hóa của Helisha.
“Lẽ nào đây chính là… dị tộc Hỏa Long?” Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động.
Lúc này Jason và Zachit cũng nhảy lên ngọn cây gần đó, sau khi nhìn thấy rõ tình hình Zachit thở phào một tiếng: “Là dị tộc Hỏa Long, quả nhiên là bọn nó suất lĩnh quân đoàn ma thú đến đánh Tường Chiến Thần!”
Jason bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Đây chính là dị tộc Hỏa Long sao? Trước đây ngươi đã từng gặp qua sao?”
“Có may mắn gặp một lần nhưng đã chết, sau khi thứ đó chết lửa trên thân cũng sẽ không dập tắt, nghe nói phải chết hơn ba năm mới hồi phục lại bình thường.” Ánh mắt Zachit nghi ngờ: “Một khi dính lửa trên người nó dường như không thể dập tắt được, chỉ có bỏ đi nơi bị dính lửa, nếu như là tay bị dính vào thì phải chặt đứt tay của mình, đây là cách bảo toàn tính mạng nhanh nhất, nếu không lửa sẽ thêu đốt theo tay ngươi cho đến khi ngươi hóa thành tro tàn!”
Jason hoảng hốt nói: “Khoa trương như vậy sao? Lẽ nào nước cũng không dập tắt được sao?”
“Đương nhiên.” Zachit hạ giọng: “Đây không phải là lửa bình thường, ngươi thấy qua dầu lửa chưa, càng tưới nước lửa sẽ mượn nước khuếch tán càng nhanh, mặc dù thứ đó không phải dầu lửa nhưng lại đặc thù hơn, trừ khi dùng vải ướt che kín lửa mới có thể dập được.”
Jason nghe vậy nhíu mày: “Nói như vậy thì cũng không đáng sợ lắm, cứ nhảy xuống dưới nước là được rồi.”
Zachit cười khổ: “Nói thì dễ nhưng lúc đánh nhau có hồ nước cho ngươi nhảy vào sao? Bình thường dị tộc Hỏa Long sẽ không xuất hiện ở nơi có nước, chỉ có thể nhìn thấy ở nơi đất hoang trơ trụi và đá cụi chồng chất này thôi.”