← Quay lại trang sách

Chương 1135 Đại nghịch bất đạo (3)

Zachit lại phản ứng rất nhanh, cười lạnh nói: “Vậy cũng không hẳn, hiểu con người nhất là con người. Chúng ta quen thuộc với tình hình trên Tường Chiến Thần, dị tộc chỉ biết chém giết, nhưng chúng ta có thể dẫn dắt chúng tìm ra điểm yếu và tấn công.”

Đỗ Địch An gật đầu: “Mượn đao giết người, đơn giản nhất.”

Jason thở dài: “Điều này ngược lại cũng đúng.”

Mấy người bàn bạc chi tiết, sau đó dưới đề nghị của Đỗ Địch An, lại đợi trên núi cao mấy giờ nữa.

Sắc trời dần tối, lúc hoàng hôn, mây lửa giăng khắp chân trời.

Số lượng của thú triều từ lâu đã trở nên thưa thớt, không còn là một mảnh đen nghịt nữa, ở trong thú triều thỉnh thoảng có dị tộc Hỏa Long lao tới chiến trường phía trước.

Chờ đến buổi tối, Đỗ Địch An, Jason và Zachit đã ăn lương khô, lần mò trở về.

Đến khoảng rạng sáng, mấy người mới trở lại mấy chục dặm bên ngoài Tường Chiến Thần, có thể nhìn thấy đường viền khổng lồ của Tường Chiến Thần ở đằng xa.

Khi mấy người nhìn ngang, lập tức nhìn thấy khu vực thứ bảy của Tường Chiến Thần chiến hỏa ngất trời, ánh lửa tung tóe trên Tường Chiến Thần cao vút trong mây, tiếng thú gào thét cùng tiếng chém giết dường như từ mây trên trời truyền đến, chấn động vô cùng.

Đỗ Địch An, Jason và đám người Zachit nhìn thấy cảnh tượng này. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa than thở. Kinh ngạc là bầy thú lại tấn công liên tục lâu như vậy, mà quân chính quy trên Tường Chiến Thần lại có thể kiên trì phòng thủ. Than thở vì trên bức tường bên ngoài Tường Chiến Thần đã nhuộm đầy máu tươi, như thể một dòng thác làm bằng máu từ điểm cao nhất đổ xuống, tắm máu Tường Chiến Thần hơn 3.000 mét.

Ở trên mặt đất bên ngoài Tường Chiến Thần, thi thể của ma thú chất chồng như núi, cao chót vót hơn ngàn mét, chất đống hơn vạn, thậm chí là mười mấy vạn thi thể ma thú, tạo thành một dốc đứng. Ma thú lần lượt lao tới từ phía sau leo lên con dốc thi thể, bò về đỉnh của vách tường, hoặc là bật lên phía trên, nhưng trên vách thỉnh thoảng có đá tảng lăn xuống, hoặc phóng ra hỏa dược đạn pháo để giết ma vật leo tường.

Mỗi khi đạn pháo nổ, dường như toàn bộ Tường Chiến Thần đều đang ong ong chấn động. May thay đạn pháo cách khá xa Tường Chiến Thần, không va vào mặt tường phát nổ. Dư âm của đạn pháo làm cháy xém từng mảng từng mảng vết cháy đen ở trên vách tường.

Đỗ Địch An và đám người Jason không ngờ rằng Tường Chiến Thần lại không bị phá vỡ, thậm chí căn bản không nhìn thấy hi vọng bị đánh hạ.

Đỗ Địch An cau mày, nhìn chằm chằm không nói.

Sau nửa giờ, chiến trường vẫn tiếp tục người trước ngã xuống người sau tiến lên, tấn công cùng cố thủ ngoan cường, thi thể của ma vật như giọt mưa từ trên Tường Chiến Thần rơi xuống, lại nâng độ cao của con dốc thi thể thêm mười hai mươi mét.

“Lại bảo vệ được rồi.” Sắc mặt của Zachit khó coi, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Jason im lặng không nói, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đỗ Địch An nhìn chằm chằm chốc lát, xoay người nói: “Đi thôi, chờ một chút.”

Zachit không cam lòng, nói: “Chúng ta không đi quấy rối một tý sao?”

“Nếu như Tường Chiến Thần lung lay sắp đổ, chúng ta còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ vẫn vững như thành đồng, mấy người chúng ta ở trong chiến trường như vậy, tác dụng quá nhỏ bé rồi, căn bản không có ảnh hưởng gì cả.” Đỗ Địch An thở dài nói.

Zachit cũng hiểu điều này nhưng vẫn có chút không cam tâm, đây chính là hi vọng sống sót duy nhất và cuối cùng của bọn họ rồi.

“Chờ chút đi, có lẽ sẽ có thay đổi.” Đỗ Địch An an ủi một câu, liền rời đi không quay đầu lại.

Sau khi trở lại núi cao, Đỗ Địch An dựa vào sườn đồi tiếp tục nhìn chiến trường, chờ đợi thời cơ.

Trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.

Đám người Đỗ Địch An quay trở lại Tường Chiến Thần quan sát hình dạng, nhưng ngoài sự tăng thêm độ cao dốc đứng của những thi thể chất đống ngoài thành, trận chiến vẫn tiếp tục không thay đổi, bao gồm những dị tộc Hỏa Long mà bọn họ nhìn thấy, cũng không thể đánh hạ phòng thủ trên thành, không ít thi thể dọ tộc Hỏa Long rơi xuống giữ con dốc thi thể, trở thành một thành viên trong đó, bị rất nhiều thi thể ma vật nhấn xuống.

Đến ngày thứ tư, cuối cùng chiến trường xuất hiện thay đổi.

Cục diện chiếm ưu thế lớn của dị tộc mà đám người Đỗ Địch An trông mong không xuất hiện. Ngược lại, thú triều dần thưa thớt, có vẻ như hết sức lực, có không ít bầy thú tách khỏi đại quân, quay đầu hướng về khu vực xung quanh.

Đám người Đỗ Địch An ở trên ngọn núi cao mà họ dừng chân, đã gặp phải hai tốp bầy thú nhỏ đang rút lui trở về, trong lúc giao chiến, hai tên người Thác Hoang bị thương không may gặp nạn, lúc này chỉ còn lại ba người Zachit, Jason và Đỗ Địch An, cùng với Helisha.

Vốn dĩ đội ngũ mười mấy người đào vong, ngắn ngủi mấy ngày chỉ còn sót lại mấy người bọn hắn, không khỏi có chút bi thương.

Ý nghĩ đào vong trong lòng Zachit cũng dần dần phai nhạt, đột nhiên hắn cảm thấy thà bị trừng phạt, đợi ở trong thành còn tốt hơn ở đây.

Hắn không thể nào tưởng tượng được nếu Đỗ Địch An và Jason không còn, chỉ còn lại một mình hắn, sẽ là những ngày thế nào. Có phải hay không sẽ nhập bọn với ma vật, dần dần mất đi nhân tính? Có phải hay không cả nói chuyện cũng không nói được?