← Quay lại trang sách

Chương 1136 Đào binh dị tộc

“Bây giờ nên làm gì?” Zachit và Jason nhìn Đỗ Địch An, cho dù bọn hắn sớm đã quen ở địa vị cao, có tư tưởng độc lập, lúc này cũng không tránh khỏi có chút mờ mịt.

Trong lòng Đỗ Địch An cũng có chút hỗn loạn, hắn không ngờ rằng thanh thế cuộc tấn công của dị tộc lớn như vậy nhưng cuối cùng lại không thể gây ra quá nhiều ảnh hưởng đối với Tường Chiến Thần. Mấy ngày nay, bọn họ thường xuyên trở lại rìa ngoài của chiến trường để quan sát, cố gắng ra tay giúp đỡ khi ma vật dị tộc mạnh mẽ, nhưng từ đầu đến cuối không có cơ hội này.

Bây giờ trận chiến sắp phải kết thúc, hiển nhiên, có hội như vậy đã không thể có nữa!

Và điều này có nghĩa là, đến lúc bọn họ phải đưa ra lựa chọn, hoặc là tiếp tục đào vong, hoặc giả làm binh lính gặp nạn và quay trở lại Tường Chiến Thần.

Theo Đỗ Địch An, Zachit muốn quay trở về Tường Chiến Thần là không thể nào rồi, đồng hồ của hắn đã bị bỏ lại trong pháo đài, hẳn là trên Tường Chiến Thần có ghi lại tuyến đường hoạt động của đồng hồ, hắn chỉ có thể tiếp tục đào vong, hướng tới sự hủy diệt.

Nhưng hệ thống tác chiến của bản thân hắn và Jason lại tắt rồi, không ghi lại tuyến đường đào vong của bọn hắn, nếu quay trở lại, cõ lẽ xác suất khá thấp sẽ không bị xem là đào binh, tuy nhiên, kỹ thuật viên trong quân biên phòng cũng không phải là kẻ ngốc, bọn hắn được phái đi tuyến đầu, chiến đấu kéo dài nhiều ngày như vậy, bọn hắn sống sót mà không có lý do gì, chắc chắn đã đào tẩu rồi.

Mà kết cục của kẻ đào binh chính là xử tử hoặc được đưa đến nơi tương tự như phòng nghiên cứu ma vật, hoặc là địa phương khuân vác, để phát huy giá trị còn lại.

Hắn thở dài, cảm thấy có chút phiền lòng, phớt lờ câu hỏi của Zachit và Jason, ngồi trầm tư ở trên sườn núi.

Zachit và Jason thấy Đỗ Địch An không có chủ ý gì, trong lòng có chút ớn lạnh, tất cả đều im lặng, từng người suy tư tìm lối thoát.

Lại qua ba ngày nữa, vào ngày thứ tám của trận chiến, ma vật dị tộc rút lui một khu vực lớn, phân tán bốn phía mà chạy, tuy nhiên chiến đấu kéo dài đến hiện tại, số lượng ma vật may mắn còn sống chỉ còn chưa đến một phần mười lúc trước. Khi rút lui khác biệt rất lớn so với cuộc tấn công có trật tự trước đó, như ruồi không đầu, từng người phân tán.

Sau khi liên tiếp chạm trán mấy ma vật tháo chạy, Đỗ Địch An biết không thể ở đây lâu, nếu gặp phải mấy ma vật khó chơi, mấy người bọn hắn hơn phân nửa phải bỏ mạng ở đây, ma vật có thể sống sót trong chiến tranh đến hiện tại, hoặc là do may mắn, hoặc là có năng lực đặc biệt, hoặc là thực lực bản thân mạnh mẽ, hiếm thấy ma vật cấp Thác Hoang.

“Chúng ta đi thôi.” Giải quyết xong một con cự thú bò sát trốn thoát trở về, Đỗ Địch An thu hồi Ma Thân, nói với Zachit và Jason.

“Đi đâu?” Zachit vội vã dò hỏi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn về hướng Tường Chiến Thần, ánh mắt nhất thời lóe lên, cuối cùng vẫn là thở dài, quay đầu chỉ về phía trước: “Tiếp tục đi về phía trước.”

Zachit và Jason hơi giật mình, Zachit thở dài, mấy ngày nay hắn cũng đã nghĩ đến xác suất sống sót khi trở lại Tường Chiến Thần, nhưng kết quả rất rõ ràng, bây giờ cuộc tập kích xâm lược của ma vật dị tộc đã kết thúc, Biên phòng sứ cũng không thiếu người nữa, đào binh như hắn phần lớn sẽ bị xử tử, hoặc đưa đến nơi cực ác, khai thác năng lượng và khoáng sản quý hiếm cho Đế quốc, điều đó không khác gì cái chết, thậm chí càng đau khổ.

Jason hơi nắm chặt tay, rồi do dự một lát, cuối cùng vẫn là nói với Đỗ Địch An: “Hệ thống tác chiến của hai chúng ta không phải đóng rồi sao, nếu trở về, chắc hẳn sẽ không bị xem là đào binh chứ? Lúc trước ngươi đã nói qua, chúng ta có thể tìm cái cớ khác, cuối cùng bị xử phạt…”

Đỗ Địch An lắc đầu, “Trước kia quả thực có thể làm được, nhưng ta không ngờ rằng trận chiến sẽ kéo dài lâu như vậy, đến nay đã bảy tám ngày rồi, pháo đài sớm đã bị đánh hạ, ngày đầu tiên đã sụp đổ rồi, lấy thực lực của chúng ta làm sao có thể kiên trì ở chiến trường ngoài thành lâu như vậy? Chỉ có một kết luận có thể giải thích, đó là chúng ta đã đào tẩu.”

Jason chưa từ bỏ ý định nói: “Chúng ta có thể nói rằng sau khi pháo đài bị công phá, không kịp chạy trở lại Tường Chiến Thần, tạm thời trốn đến chỗ khác, như thế cũng không trực tiếp xem là đào tẩu chứ?”

Đỗ Địch An thở dài: “Nhưng phía trên hạ tử lệnh cho chúng ta, chính là giữ vững pháo đài, chỉ có quân nhân là Chiến Thần, không có quân nhân sống tạm bợ, theo cái nhìn của bọn họ, chúng ta chỉ có một kết cục, đó là chết trận ở trên pháo đài, nếu như sống sót, chính là đào binh!”

Trong mắt Jason có mấy phần giãy giụa, khẽ mở miệng, muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn chán nản ngậm miệng, im lặng không nói.

Zachit bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, có chút ngây người, “Các ngươi tắt hệ thống tác chiến rồi? Sao lại tắt?”

“Làm hỏng, đương nhiên sẽ tắt.” Đỗ Địch An không nói chi tiết, nói: “Tiếp tục về phía trước đi, chỉ có thử tiến về phía trước, ta nghi ngờ khu vực bên ngoài này có lẽ không phải toàn là ma vật, rất có thể có con người tồn tại, hoặc sinh mệnh có trí tuệ khác, có lẽ có thể giao tiếp được, ví như dị tộc Hỏa Long này, nếu gặp được, có lẽ chúng ta có thể hợp tác với bọn họ.”