← Quay lại trang sách

Chương 1156 “Dana” (2)

“Độc của ngươi thật sự có tác dụng sao?” Zachit vẫn có chút không tin.

“Có thể trực tiếp độc chết Vực Sâu, hẳn là nọc độc tương đối độc, nếu có thể tìm được độc mạnh hơn, cũng có thể thay thế.” Đỗ Địch An nói, độc trên người hắn là của Cực Hàn Băng Long đã săn giết được, hỗn hợp với nộc độc của những ma vật khác tạo thành, trong đó còn có độc tiễn ếch độc, loại độc này từng khiến vị Chúa Tể xâm lấn Sylvia mất đi sức chiến đấu, hiện giờ kết hợp với nhiều loại độc nữa, thì hiệu quả càng mạnh thêm, muốn độc chết Vực Sâu cũng không khó, nhưng nếu gặp ma ngân có năng lực kháng độc cực cao, thậm chí là Vực Sâu có khả năng miễn dịch, vậy hiệu quả sẽ suy giảm mạnh.

Nhưng như vậy cũng có một chỗ tốt, thông thường người có năng lực kháng độc cao, sẽ có ma ngân chuyên về phòng thủ, điều này mang ý nghĩa năng lực cảm giác và năng lực tấn công không mạnh.

Bọn họ thay đổi trận địa trong vòng nhiều ngày, vẫn chưa bị cha của Dana đuổi theo, có thể thấy năng lực cảm ứng của cha nàng không mạnh.

“Nếu như ta có song ma ngân, hẳn là sẽ chọn một là cảm giác, một là công kích, hoặc là một công kích, một phòng ngự, cha nàng hẳn là như vậy…” Đỗ Địch An âm thầm nghĩ, ánh mắt hắn hơi chớp chớp, liếc mắt nhìn Zachit bên cạnh một cái, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng nhạt.

Ba ngày sau.

Ba người chuẩn bị ổn thoả, chính thức đi đường vòng về bình nguyên đã luyện thiết.

Trải qua hai ngày xuất phát, khoảng cách ba người đến bình nguyên luyện thiết càng ngày càng gần, đêm đó, bầu trời không mây, ánh sao lộng lẫy, ba người tụ tập tại rừng cây ăn hết những ma vật cấp thấp đã săn được, sau khi lắp đầy bụng, thì ngồi ở trên nhánh cây nhìn mặt trăng ở phía xa.

Đêm dài chậm rãi trôi, không có bất kỳ phương thức giải trí nào, ngẩn người, không suy nghĩ gì, trở thành phương pháp giết thời gian của ba người bọn họ.

“Ánh trăng thật đẹp, không biết có thể bay lên hay không.” Jason tìm được đề tài, nói ra ý nghĩ kỳ lạ.

Zachit lập tức cười: “Sao có thể bay lên tới đó được, chỉ riêng Lôi Điểu trên tầng mây, cũng đủ đánh chúng ta tan xác.”

“Ngoài đây không có Lôi Điểu.”

“Nhưng ta nghe nói càng bay lên cao càng rét lạnh, cuối cùng sẽ bị đông thành băng.”

“Nếu như vậy, thì cũng giống như con người chúng ta.” Jason thở dài, nhìn bóng cây đen nhánh trong rừng rậm, nói: “Đại khái con người chúng ta là loài duy nhất, hiểu được cảm giác ngẩng đầu lên ngắm nhìn sao trời phải không?”

Zachit không tỏ ý kiến nhún vai nói: “Đó là chuyện đương nhiên, mấy ma vật cấp thấp kia biết cái gì, ta nghe nói ở thế kỷ trước con người chúng ta từng trải rộng khắp nơi, là kẻ thống trị muôn loài!”

Jason gật đầu, trong mắt có chút khao khát và tiếc nuối.

Đỗ Địch An nghe hai người nói chuyện phiếm, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trong lòng cũng có vài phần muốn nói ra, nhưng hắn lại nhịn xuống, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có lẽ đúng là biết ngẩng đầu nhìn lên thưởng thức, mới muốn chinh phục và phá hư.”

Jason tò mò nói: “Chinh phục? Ngươi nói là có người muốn chinh phục vùng sao trời này sao?”

“Tất cả những người nhìn thấy đều muốn chiếm làm của riêng, ngoại trừ rác rưởi, không phải sao?” Đỗ Địch An hỏi lại.

“Đúng vậy.” Jason gật đầu.

“Đặc biệt là người đẹp.” Zachit khẽ cười nói.

Jason cười ha ha.

Đỗ Địch An đứng dậy: “Ta đi ra ngoài, nhân tiện đi dạo xung quanh, nhìn xem có ma vật Vực Sâu tới gần hay không.”

“Ta đi cùng ngươi được không?”

“Không cần.”

“Đừng đi quá xa, một người cẩn thận một chút.”

“Có nguy hiểm thì phát tín hiệu.”

Hai người dặn dò.

Đỗ Địch An nhảy xuống từ trên ngọn cây, mang theo Helisha ra khỏi cánh rừng này, đi đến bên cạnh núi cao, đầu tiên là đi tiểu, sau đó mang theo Ha lysa tiếp tục về phía trước, khi đi hơn mười dặm, đưa túi thịt ma vật bên hông đã nướng xong cho Helisha, dùng chiến đao Cát Liệt cắt thành miếng, để nàng duy trì tư thế ăn từng miếng thật tao nhã.

Chờ đến khi nàng ăn xong, thì dùng khăn tay đã rửa sạch chùi môi cho nàng.

Ngay lúc hắn chuẩn bị quay về, trong tầm nhìn cực hạn đột nhiên có một bóng dáng mang theo nguồn nhiệt đi về phía này.

“Nhân loại?” Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại, nhìn ra hình dáng của nguồn nhiệt này, đúng là hình dáng một nhân loại đang đứng thẳng, tuy rằng khoảng cách thân thể có chút hơi khác với cơ thể người, giống như một quả bóng tròn màu đỏ, nhưng sau khi cảm nhận qua vô số lần hắn đã quen với nguồn nhiệt của con người.

Lông tơ toàn thân hắn dựng thẳng lên, suy nghĩ đầu tiên đó là “cha” trong miệng của Dana!

Chẳng lẽ hắn đã đuổi tới đây?

Rất nhanh, Đỗ Địch An bình tĩnh lại, hắn nhíu mày, cảm thấy phản ứng của người này có hơi kỳ lạ, dường như không phải là cha của Dana. Nếu như cha nàng đã tới đây, thì tại sao lại nghênh ngang chậm rãi bước đi? Thì phải là ẩn núp trong tối từ sớm, hoặc là trực tiếp dùng tốc độ cao nhất vọt tới đây.

Nhưng nguồn nhiệt trên cơ thể này di chuyển rất chậm, giống như chỉ là bước chậm bình thường, khi thì nghỉ chân, dường như đang phân biệt phương hướng.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp chớp, suy tư một lát, cuối cùng vẫn mang theo Helisha, lặng lẽ đi qua quan sát, nếu không phải là cha của Dana, vậy người này lại là ai? Hắn rất tò mò, trên mặt đất hoang dã này còn người khác sao? Hay là cư dân bản địa?