Chương 1167 Thất bại rút lui (2)
Đỗ Địch An cười nhẹ một cái, nói: “Ta tất nhiên là có thành ý rồi, nhưng thông cảm cho ta nhất thời chưa thể thả con gái của ngươi ra, dù sao, ta vẫn chưa thấy thành ý của ngươi.”
Người đàn ông cường tráng nhìn chằm chằm vào hắn, “ Ngươi cảm thấy như thế nào mới tính là có thành ý?”
“Lời thề, lời cam đoan hoặc những thứ tương tự thì không cần thiết, ta cảm thấy chúng ta tạm thời dùng thư từ hay ám hiệu để giao lưu trong lúc này, ngươi cứ về trước đi, ta sẽ thả các con gái của ngươi ra, để chúng quay trở lại, sau đó, ta sẽ hẹn địa điểm để truyền thư từ cho nhau, đợi lần sau gặp lại. “ Đỗ Địch An nói nhanh nói gọn, dường như đã chuẩn bị sẵn.
Người đàn ông cường tráng nhìn hắn chằm chằm một hồi, nhẹ nhàng thở dài, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Chút khôn vặt của ngươi, thật sự khiến ta có hơi mất kiên nhẫn!”
Đỗ Địch An giật mình, trong lòng dấy lên dấu hiệu cảnh báo.
Ngay chớp mắt người đàn ông cường tráng vừa dứt lời, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, nói chính xác hơn là biến mất khỏi tầm nhìn của Đỗ Địch An, hóa thành một tàn ảnh màu đỏ sẫm giống như ánh điện, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đỗ Địch An.
Trái tim thắt chặt của Đỗ Địch An trong phút chốc sợ hãi, lưỡi dao ôm lấy cô gái nhanh chóng bổ sườn, lập tức đâm thẳng vào cơ thể cô gái, hắn tin rằng, khi người đàn ông cường tráng quay sang bên cạnh tấn công mình, hắn sẽ đủ sức chết chung với cô gái.
Vào thời khắc sinh tử này, tất cả những gì hắn nghĩ đến chỉ có vậy.
Búp!
Đột nhiên, một vật cứng rắn xông thẳng vào trong ngực hắn, một lực đạo cuồng bạo chấn động toàn thân, tiếp theo là cảm giác lạnh lẽo và nóng rát xé rách cùng với một cảm giác đau điếng truyền đến.
Hắn mở to mắt nhìn, khó mà tin được người đàn ông cường tráng trước mặt trong tích tắc, một cánh tay đã ma hóa thành chiếc kẹp khổng lồ cứng như giáp trụ của hắn, xuyên qua ngực của cô gái trước mặt và xuyên thẳng vào cơ thể hắn ta, một mũi tên hai con chim nhạn.
“Ngươi...” Cùng lúc đó Đỗ Địch An kinh ngạc, một luồng tử vong u ám bao phủ xuống đỉnh đầu, hắn thay vì ngây người ra đó, vào thời khắc mấu chốt này, cánh tay phải của hắn lập tức mở ma thân, lộ ra những móng vuốt khổng lồ lạnh như băng đá, mạnh mẽ đập về phía người đàn ông cường tráng mạnh mẽ một cái.
Người đàn ông cường tráng hơi giật mình, giơ cánh tay chưa ma hóa còn lại ra đỡ lấy.
Thình!
Mặt đất khẽ rung chuyển, sức mạnh của sự va chạm truyền đến, người đàn ông cường tráng khẽ lắc nghiêng, về phía sau hơn mười mấy độ, trong khi thân thể của Đỗ Địch An đột nhiên lui mạnh về phía sau, chiếc kẹp khổng lồ đẫm máu văng ra khỏi từ trong lồng ngực của hắn, máu phun ra như nước.
Mượn phản lực giật lùi, Đỗ Địch An lui về đến bên cạnh Helisha, nhìn cánh tay không hề hấn gì của người đàn ông cường tráng, trong lòng hắn không khỏi chấn động và phát lạnh.
Phải biết là, lưỡi dao hàn băng của hắn mạnh gấp mười lần tay trái, có thể sánh bằng cú đánh toàn lực của Thượng vị Vực Sâu, nhưng người đàn ông cường tráng này không có ma hóa, cũng chỉ dựa vào thân thể của loài người để chống lại.
Đây chính là sức mạnh của Chủ Vực Sâu?
Lại hoặc là, sự tồn tại mạnh hơn?
“Cha, cha…” Cô gái nhìn người đàn ông cường tráng đang ôm mình, giọng nói yếu ớt dần, phát ra tiếng kêu lưu luyến.
Người đàn ông cường tráng giải phóng cánh tay ma hóa của mình, chiếc kẹp khổng lồ hồi phục trở lại thành cánh tay trông cực kỳ mảnh mai, hắn rút lại từ bộ ngực vỡ nát của cô gái, với một màu sắc dịu dàng trên khuôn mặt lãnh đạm, thì thầm: “Làm tổn thương ngươi rồi, ở yên đây chờ ta nhé.” Nói xong, đưa cánh tay dính đầy máu thấm từ ngực nàng ta vuốt ve mái tóc, vẻ mặt yêu chiều hết sức.
Cô gái gắng cố nở nụ cười, khẽ mờ miệng như muốn nói gì đấy, lại ho ra một ngụm máu tươi.
Người đàn ông cường tráng từ từ đặt nàng xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An trước mặt, sự dịu dàng và trìu mến trong mắt hắn ta đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sát khí lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt anh ta rơi vào cánh tay phải hàn băng to lớn của Đỗ Địch An, khi đó hắn hiển nhiên sửng sốt, sát khí trong mắt cũng giảm đi không ít, lông mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt Đỗ Địch An u ám, hắn không nhân cơ hội chạy trốn, là bởi vì hắn biết rằng với sức chân của mình, hắn hoàn toàn chạy không lại người đàn ông cường tráng này, chỉ hao tổn thể lực mà thôi, hắn đang nghĩ cách thoát thân, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, đầu óc chuyển sang đau đầu, vẫn không nghĩ ra được hy vọng gì cả.
Tính mạng cứ thế mà kết thúc sao?
Trong lòng hắn không có quá nhiều nỗi buồn, cũng không có quá nhiều nỗi đau thương, lại có chút tiếc nuối, có vài phần cảm giác giải thoát, đã trải qua nhiều lần phảng phất trên rìa sinh từ, hắn sớm đã không còn cảm thấy gì đối với cảm giác này nữa.
Sự tiếc nuối lớn nhất, vẫn là chưa thể khiến cho Helisha hồi sinh.
Phần thiếu sót này, có lẽ chỉ có thể tiếp tục ở kiếp sau --- nếu trên đời này thật sự có sự luân hồi.
“Không chạy trốn, coi như là ngươi thông minh.” Người đàn ông cường tráng từng bước từng bước đi về hướng Đỗ Địch An, chậm rãi nói: “Dana ở đâu, đó là người con gái đầu tiên ngươi bắt được đó.”