Chương 1172 Vật thí nghiệm
Người đàn ông cường tráng nhẹ nhàng đặt Dana xuống ghế sofa, lấy thú bông đặt trên người nàng. Sau đó hắn xoay người đặt cô gái đang gục trên vai xuống ghế sofa khác, khi cúi người xuống, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
Đỗ Địch An nghe thấy tiếng hô, chân mày khẽ động, sau đó khôi phục như thường.
Người đàn ông cường tráng cau mày nhìn chằm chằm cô gái, nàng cả mặt đỏ ửng, không phải là đang thẹn thùng, mà giống như đang phát sốt, đỏ đến ngấm ra da thịt, hai mắt nhắm nghiền, mày nhăn lại, sắc mặt có vẻ rất thống khổ, trên trán đồng thời chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn sờ sờ cánh tay của nàng, lại duỗi tay vào trong áo sờ lưng của nàng, đụng đến một lưng ẩm ướt đầy mồ hôi.
Nếu nàng là người bình thường, với bệnh trạng như vậy, hắn nhất định sẽ cho là cảm mạo phát sốt rồi, nhưng cô gái này là ai chứ? Làm sao sẽ cảm nhiễm phong hàn phát sốt được? Với sức đề kháng của nàng, sẽ rất dễ dàng gạt bỏ con vi khuẩn gây bệnh sốt này.
Trong mắt thoáng lên một tia nghiền ngẫm, người đàn ông cường tráng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kéo mí mắt của nàng lên xem, thì thấy bên trong nhãn cầu đầy tơ máu, hơn nữa phía đuôi tơ máu ẩn hiện màu đen.
Trong lòng người đàn ông cường tráng chấn động, thu tay lại, xoay đầu qua, ánh mắt nhìn vào Đỗ Địch An đang đứng cạnh cửa, trong mắt toát ra vẻ lạnh băng.
Đỗ Địch An nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Chuyện này không thể trách ta, ta chỉ muốn bảo mệnh.”
Người đàn ông cường tráng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên lướt qua Helisha đứng cạnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu như ta đoán không nhầm, giả sử không gặp nàng, các ngươi có phải định dùng virus xác sống đối phó ta?”
Đỗ Địch An miễn cưỡng nói: “Không có chuyện đó đâu, có cho chúng ta mấy lá gan, chúng ta cũng không dám ra tay với ngươi.”
“Thật không?” Người đàn ông cường tráng cười khẩy, “Nếu thật không dám, vậy tại sao đi một vòng lớn như vậy, lại quay về chỗ này rồi?”
Đỗ Địch An chỉ đành im lặng, nếu người đàn ông cường tráng đã đoán được rồi, hắn cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.
Hô! Hô!
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề.
m thanh phát ra từ miệng cô gái, ngực của nàng phập phồng không ngừng, tim đập càng lúc càng nhanh, huyết dịch toàn thân cũng vì thế lưu chuyển nhanh hơn. Việc này cũng khiến nhiệt độ cơ thể nàng tăng cao. Nếu cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện, lúc nàng mở miệng thở dốc, hàm răng trắng sạch bằng phẳng ban đầu, giờ phút này dần dần trở nên bén nhọn, giống như răng nanh.
Zachit và Jason nhìn thấy bộ dạng cô gái như vậy, trong mắt kinh sợ không thôi.
Ánh mắt người đàn ông cường tráng uy nghiêm liếc Đỗ Địch An một cái, “Đợi lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ, ba người các ngươi đợi ta ở nơi này, không được đi đâu.” Nói xong, hắn ôm cô gái trên sofa, nhanh chóng vào phía trong, mở một cánh cửa phòng khác rồi đi vào.
Rầm, cửa phòng đóng lại, tiếng động làm cho Zachit và Jason hơi run lên, hai người bây giờ giống như chim sợ cành cong.
Đợi người đàn ông cường tráng đi rồi, Zachit nghi ngờ nói: “Chẳng, chẳng lẽ nàng ta bị nhiễm virus rồi?”
Đỗ Địch An vứt hai người trên mặt đất, thở dài nói: “Ta ngẫu nhiên gặp nàng ta trên đường, không dùng chút thủ đoạn bảo mệnh, ta đã sớm chết rồi, đây đều là vì tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ thôi.”
Zachit và Jason đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cay đắng.
Khi bọn hắn bắt cóc Dana, tra tấn khiến nàng không giống người, thì đã chạm vào nghịch lân của người đàn ông cường tráng rồi. Hiện giờ đứa con gái thứ hai này lại rơi vào tay bọn hắn. Hơn nữa còn là trúng virus xác sống, không cách nào xoay chuyển, so với tình trạng của Dana càng hỏng bét.
Bọn hắn không dám tưởng tượng lát nữa sẽ chống đỡ cơn thịnh nộ này như thế nào.
Lúc hai người đang kinh hồn bạt vía, thì người đàn ông cường tráng từ trong phòng đi ra, Đỗ Địch An từ thấu thị nhìn thấy, đằng sau cánh cửa là một phòng thí nghiệm lớn, người đàn ông cường tráng giam cô gái trong một cái lồng.
Ở đó còn nhiều lồng giam khác, bên trong giam giữ những thứ hình thù kì quái, cũng có xác sống. Mà giờ khắc này, cô gái cũng trở thành một trong số đó.
Tâm trạng của hắn rất phức tạp, không thể nói rõ là vui vẻ hay thất vọng, nhưng cảm giác thất vọng vẫn chiếm đa số, cũng không phải vì người đàn ông cường tráng không niệm tình thân. Chuyện này không có liên quan đến hắn ta, mà hắn dùng chiêu này, vốn dĩ còn mong rằng có thể từ chỗ người đàn ông cường tráng nhìn thấy một tia hi vọng. Nhưng chẳng ngờ tới, đối với virus này hắn ta gần như bó tay không có biện pháp.
Sau khi người đàn ông cường tráng quay lại liền đi tới sofa ngồi xuống, cầm khăn lông bên cạnh lau tay, ngẩng đầu liếc nhìn ba người Đỗ Địch An, Zachit và Jason nói: “Có biết tại sao ta không giết các ngươi không?”
Ba người im lặng, cho dù trong lòng có suy đoán, cũng không dám nói ra.
Người đàn ông cường tráng vừa lau tay vừa thờ ơ nói: “Hai đứa con gái của ta, tại các ngươi mà một đứa bị thương, một đứa bị nhiễm virus, cơ bản xem như chết rồi đi. Một chết một bị thương, mối hận này, chỉ giết các ngươi thì vẫn không đủ hả giận.”
Ba người trong lòng nặng nề.
Zachit dè dặt nói: “Đại nhân, chuyện này đều do một mình hắn gây ra, hắn là chủ mưu, bọn ta cùng lắm chỉ xem như đồng lõa. Ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, tuyệt đối trung thành với ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho lỗi lầm của ta.” Hắn nói cực kì thành khẩn, tư thái hèn mọn, giống như đã trở thành nô bộc của người đàn ông cường tráng.