Chương 1171 Căn cứ (2)
Nói xong hắn quay người rời đi.
Trong lòng Đỗ Địch An thầm than một tiếng rồi bước đến chỗ Zachit và Jason. Hai người ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt có chứa sự tức giận nhưng buộc phải kìm nén. Bọn họ để kệ Đỗ Địch An mỗi tay đỡ một người rồi đưa bọn hắn đi.
Nhìn cánh tay rơi trên mặt đất sắc mặt hai người vô cùng khó coi. Bọn họ muốn mở miệng nhờ Đỗ Địch An nhặt giúp cánh tay lên nhưng lại không dám. Chỉ cần còn cánh tay thì vẫn còn khả năng có thể ghép lại. Thế nhưng người đàn ông cường tráng đã có ý muốn chém đứt cánh tay của bọn hắn, nếu biết bọn họ có ý nghĩ muốn nối lại tay thì rất có thể sẽ làm ra những chuyện khác.
Trong lúc hai người đang đấu tranh tư tưởng Đỗ Địch An đã mang theo bọn họ đuổi theo người đàn ông cường tráng.
Dọc theo đường đi lặng im không hề có một tiếng động.
Bỗng trong đất bùn nhảy ra ma vật tấn công người đàn ông cường tráng. Nó còn chưa tới gần, không biết người đàn ông cường tráng đã ra tay như thế nào mà thân thể ma vật kia đã vỡ tan tành, máu thịt lẫn lộn mà rơi xuống đất.
Đến hoàng hôn, Đỗ Địch An và những người khác đã quay lại bình nguyên luyện thép. Khi đi ngang qua mỏ hầm và lò luyện ngầm nơi họ luyện thép, ba người bọn hắn nhìn thấy nơi này có dấu chân của người đàn ông cường tráng và dấu bàn chân nhỏ nhắn khác. Hiển nhiên là bọn hắn đã từng đến đây rồi.
“Là do các ngươi làm sao?” Tráng hán hỏi một cách thờ ơ khi đi ngang qua lò luyện.
“Là ta làm.” Đỗ Địch An mở miệng nói.
“Ngươi hiểu tinh luyện kim loại? Trước đây người làm gì?” Ngữ khí người đàn ông cường tráng rất bình thản khiến người ta khó lòng đoán được hắn đang nghĩ gì, dường như chỉ là trò chuyện, tán gẫu bình thường.
Đỗ Địch An thấy tính tình người này lên xuống thất thường nên không dám buông lỏng cảnh giác, hắn thấp giọng nói: “Trước đây ta học cắt may, cũng học được y học nên cũng có hiểu biết sơ về tinh luyện kim loại và chiết xuất.”
“Ngược lại còn học rất nhiều.” Người đàn ông cường tráng dửng dưng nói.
“Chỉ là tùy tiện học một ít thôi.” Đỗ Địch An khiêm tốn nói.
So với Vực Sâu dành tâm sức để nghiên cứu kỹ năng săn bắn và chiến đấu, cùng với ma vật và phương diện chính trị quyền thuật, hắn rất giàu kỹ năng sống, hơn nữa hắn không chỉ am hiểu những thứ này, nhưng hắn không nói hết ra, hắn để dành cho mình đường lui. Tuy rằng hiện tại đang lâm vào tình thế khó khăn nhưng biết đâu phía trước vẫn còn có hi vọng sống sót.
Zachit và Jason nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt bọn hắn lộ ra một tia âm u. Đỗ Địch An cũng ra tay với Dana, hơn nữa Đỗ Địch An còn là chủ mưu, vì sao bọn họ lại chịu kết cục thảm hại như thế này còn Đỗ Địch An lại không hề hấn gì.
Nhưng những suy nghĩ này bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trông đầu chứ không ngu dốt đem những lời oán trách này nói với người đàn ông cường tráng.
Không bao lâu, bọn họ đi qua khu bình nguyên tới khu vực biên giới, đây là một ngọn núi trọc với những tảng đá gồ ghề, chủ yếu là cát đá và những tảng đá lớn.
Người đàn ông cường tráng dừng lại, tìm một bãi cát, thò tay vào cát rồi kéo lên, cát trượt nhanh xuống, một tấm sắt đen được nhấc lên, bên trong là một cầu thang sơn mài màu đen dẫn xuống vực sâu đất..
“Vào đi.” Tráng hán nghiêng người nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lúc này mang theo Helisha, đỡ Zachit và Jason đi vào. Tuy bị bóng tối che lấp tầm nhìn nhưng hắn không hề bị vấp ngã.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, tráng hán bước vào và kéo tấm sắt lên, tia sáng cuối cùng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Men theo cầu thang đi xuống phía dưới được khoảng hơn hai mươi mét, phía trước không còn là bậc thang nữa mà là một lối đi rộng khoảng hai mét, phía cuối là một cái cửa sắt dày.
Đỗ Địch An dùng thấu thị quét qua thì phát hiện đây là một căn cứ ngầm được làm bằng sắt thép và bê tông.
Người đàn ông cường tráng đi ngang qua người Đỗ Địch An, sờ bức tường bên cạnh cửa sắt.
Đỗ Địch An đã sớm nhìn thấy từ thấu thị, bên trong bức tường có một vách ngầm, kết nối với ổ trục và sợi dây chì. Người đàn ông cường tráng ấn nhẹ mặt tường, cửa sắt chậm rãi mở ra. Cánh cửa mở rộng hai bên, trên dưới cửa sắt cất giấu rất nhiều dao găm và tên độc chỉ chờ phóng ra. Nếu có người cố phá cửa sắt xông vào, sẽ phát động cơ quan.
Phía sau cửa sắt vẫn là thế giới tối tăm, trong bóng tối tất cả đều mông lung, nhưng Đỗ Địch An lại thấy rất rõ, bên trong là một căn phòng cực kì rộng rãi, có thú bông và ghế sofa bằng vải, còn có vài cái bàn rộng với vài giá sách, trên bàn chồng chất những tờ giấy ngổn ngang. Ngoài ra, ở chỗ trống trong phòng còn bài trí vài thiết bị kì lạ.
Đỗ Địch An nhận ra một trong những thiết bị đó, chính là kính hiển vi.
Dựa vào hình dáng và chất liệu mà xem, hình như là thuộc về thời đại trước.
Khi người đàn ông cường tráng vào cửa tiện tay sờ vách tường một cái, ting, ngọn đèn trong phòng đột nhiên sáng lên rất chói mắt, ánh sáng màu vàng cam, sau khi mắt thích ứng được thì cảm thấy ánh sáng này rất nhu hòa, ấm áp.
Zachit và Jason nhìn thấy ngọn đèn này đột nhiên sáng lên như thế, bị dọa một trận, hai mắt mở to, mặt đầy hoảng sợ.