← Quay lại trang sách

Chương 1176 Ta từng là Vương giả (2)

Đỗ Địch An nghe vậy con ngươi co lại, trong lòng kinh ngạc, từng là Vương giả? Borrow trước mắt này lại là một vị Vương giả?!

Nhìn bộ dáng khó tin của Đỗ Địch An, Borrow hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương giả có gì hiếm lạ, chẳng qua là một đám hèn nhát vật lộn sống tạm mà thôi, nực cười chính là tất cả mọi người đều cho rằng bọn hắn là đại anh hùng, sùng bái kính yêu, nguyện làm trâu ngựa nghe sai phái, buồn cười!” Trên mặt hắn không hề che giấu chút nào mà lộ ra châm biếm, cùng với căm ghét và khinh bỉ.

Đỗ Địch An ngớ người, trong lòng có chút không rõ, hỏi: “Vật lộn sống tạm? Bọn hắn đã là tồn tại mạnh nhất giữa nhân loại chúng ta, còn phải thấp kém như vậy?”

Borrow nghe được lời hắn, ha ha mà cười lạnh không ngừng, nhưng không nói tiếp với hắn nữa, chỉ bảo: “Xem ngươi tính tình trung thực, ta mới nói cho ngươi những cái này, cũng coi như là cảm ơn ngươi nói cho ta cách khống chế xác sống, còn những cái khác, ngươi không cần biết, mấy cái kia không phải cấp độ mà ngươi có thể tiếp xúc được, biết cũng vô dụng, giun dế có mệnh của giun dế, không biết trời cao, vẫn sống vui vẻ mỗi ngày, việc gì phải nghĩ nhiều như vậy?”

Đỗ Địch An hơi im lặng, thầm nghĩ ta là giun dế hay rồng lớn lại là ngươi có thể nói rõ sao? Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ cũng thật là hắn nói rõ, nếu như hắn hiện tại động thủ đem mình giết, chính mình liền thật sự thành giun dế rồi, một con giun dễ phơi thây hoang dã mạng rẻ như cỏ, ở giữa chúng sinh, chỉ là một cái Vực Sâu lại đáng giá gì? Chẳng qua là một ngôi sao lờ mờ giữa biển sao bao la thôi, lại có ai sẽ để ý?

Thấy Borrow chuẩn bị rời đi, Đỗ Địch An thu hồi suy nghĩ, vội vã gọi lại hắn, “Ma ngân của ta bị ngươi loại bỏ rồi sao, ngươi chuẩn bị dùng ta làm thí nghiệm gì?”

“Không phải loại bỏ, loại bỏ còn cần ngươi làm gì?” Borrow quay đầu ánh mắt thoáng nhìn, “Chẳng qua tình trạng của ngươi bây giờ cũng không khác gì ma ngân bị loại bỏ, khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn chút, đừng cố gắng chạy trốn, nơi này cơ quan trùng trùng điệp điệp, cẩn thận mất mạng.” Nói xong, xoay người nhanh chân rời đi.

Đỗ Địch An thấy hắn không nói là cái gì thí nghiệm, trong lòng thất vọng, nhưng cũng biết hắn hơn nửa sẽ không nói cho mình nghe, sau khi chờ Borrow rời đi, hắn quay đầu nhìn Zachit cùng Jason nằm ở hai lồng giam bên cạnh, nói: “Cũng nghe được rồi chứ?”

Zachit cùng Jason đang “hôn mê” chậm rãi ngồi dậy, Jason thở dài, nói: “Xem ra chúng ta thật sự muốn ngỏm ở đây.”

“Người này lại từng là một vị Vương giả!” Trong mắt Zachit tràn ngập chấn động, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Lúc trước chúng ta lại đi cố gắng chém giết một vị Vương giả, quả thực là điên rồi!”

Jason cười khổ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Ta từng nghe nói có vị Vương giả trốn ra Đế quốc, chẳng lẽ chính là hắn?”

Zachit kinh ngạc mà nhìn hắn, “Ngươi nghe từ đâu?”

“Nghe từ một vị Tường chủ.” Jason không nói tỉ mỉ, lần thứ hai thở dài nói: “Hiện tại chúng ta chỉ có nghe theo số trời.”

Zachit sắc mặt u ám, phờ phạc mà nói: “Sớm biết thì ngay từ đầu nên theo dõi cái kia Dana lại đây, cũng sẽ không trở thành tù nhân.”

Đỗ Địch An liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đối phương trước dẫn chúng ta qua, cũng chỉ là kế hoạch bớt việc thôi, lúc đối phương nhận ra được chúng ta là cũng định mời chúng ta làm vật thí nghiệm của hắn rồi.”

“Vậy chí ít so với đãi ngộ hiện tại cũng tốt hơn một chút.” Zachit tức giận nhìn hắn, lúc trước hắn liền đối với Đỗ Địch An có bực bội, nhưng bị vướng bởi thực lực của Đỗ Địch An cao hơn hắn, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, thuận theo ý kiến của Đỗ Địch An, nhưng giờ đều là tù nhân, hắn cũng không sợ Đỗ Địch An dám công kích hắn, huống hồ Borrow đã nói, bọn hắn hiện tại gần giống như bị tróc ra Ma ngân, không có sức chiến đấu.

“Ngu xuẩn!” Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng.

“Đều là ngươi hại!” Zachit nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn.

“Đủ rồi!” Jason gầm nhẹ một tiếng, trừng Zachit một chút, “Chuyện đến nước này cãi vã có ích lợi gì? Hơn nữa lúc này Đỗ Địch An nói không sai, ngươi không nhìn thấy người đối diện kia cũng là con gái hắn sao, hắn hẳn là thật sự yêu thương con gái của mình, sớm sẽ hành hạ chúng ta đến chết, cả kể có là giữ lại giá trị của thí nghiệm, cũng không tránh được một hồi hành hạ, sống không bằng chết, muốn trách, liền trách chúng ta lúc trước không nên lưu vong!”

“Không chạy chẳng lẽ chờ chết?”

“Hiện tại không cũng là chết?”

“Ai biết sẽ là kết quả như thế?”

“Ha ha…”

Đỗ Địch An nghe hai người cãi nhau, đột nhiên thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, ngồi trở lại chỗ sâu trong lồng giam của bản thân, nhìn chân trái bị mất của mình, hơi vuốt nhẹ vết sẹo, lúc trước hắn đi lại toàn dựa vào lưỡi dao hóa ma làm trụ cột cho chân trái, giờ mất đi năng lực hóa ma, hoàn toàn thành người què.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Đối lập với kẻ Đi Săn khác thường xuyên rời Tường Lớn để đi ra săn bắn, phần lớn đều về hưu trong trạng thái thân thể không trọn vẹn, hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay mới mất một chân, vẫn tính là may mắn.

Đa cảm rồi một lúc, Đỗ Địch An liền không suy nghĩ tiếp chuyện gãy chân nữa, nếu như có thể sống sót rời đi, trở lại trong Tường Chiến Thần, hắn tin rằng khoa học kỹ thuật của Đế quốc Thần La đủ để khiến chân bị mất của hắn mọc trở lại, dù sao lúc trước ở trong bức tường lớn của Sylvia, phe thuật sĩ luyện kim sinh mệnh đỉnh cao của Hắc Ám giáo đình có thể làm được việc này, chỉ là trình độ tương đối thấp, nhiều nhất là làm ngón tay bị mất mọc lại thôi.