← Quay lại trang sách

Chương 1177 Canh thịt

Hôm sau.

Borrow đến phòng giam, mở lồng giam, mang Zachit đi.

Bọn họ đi chưa bao lâu, Đỗ Địch An và Jason đã nghe được phảng phất từng âm thanh kêu thảm thiết truyền đến từ phía dưới sàn nhà ở dưới chân, hình như là Zachit, điều này làm cho sắc mặt hai người càng thêm âm trầm.

Bên trong phòng giam không thấy được mặt trời, Đỗ Địch An chỉ có thể thông qua trình độ đói bụng để phán đoán thời gian, nhưng hắn biết, ở nơi này càng lâu, các chức năng của cơ thể hắn sẽ càng mờ nhạt, không thể dùng nó để phán đoán nữa.

Đến khoảng sáu bảy giờ tối, phòng giam mở ra, một cô gái mặc bộ đầm màu trắng bên trong trống không đẩy một chiếc xe kim loại nhỏ, chậm rãi bước vào, khi Đỗ Địch An và Jason nhìn thấy mặt nàng, không khỏi khẽ biến sắc.

Là Dana.

Nhưng rất nhanh, Đỗ Địch An lại phát hiện, “Dana” này với “Dana” đầu tiên mà trước kia hắn gặp không phải là một người, tuy rằng hình dáng giống nhau, nhưng khí chất giữa hai người lại có sự khác biệt, với con mắt nhìn người của hắn, vừa nhìn đã có thể phân biệt được.

Nghĩ tới thực nghiệm nhân bản của Borrow, trong lòng Đỗ Địch An ngầm hiểu, không biết trong cứ địa dưới lòng đất này, rốt cuộc còn có bao nhiêu “Dana” nữa.

“Dana” đầm trắng cứ như không có chú ý đến Đỗ Địch An và Jason, đẩy chiếc xe kim loại dừng ngay trước lồng giam hàng đầu tiên, vén lên tấm vải trắng trên chiếc xe, bên trong là bốn cái thùng kim loại lớn, nàng mở một cái nắp thùng trong số đó, mùi thịt hơi say phút chốc lan tỏa khắp nơi, khiến cho mỗi bóng đen khủng bố trong lồng giam đều nhốn nháo hết cả lên, phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng lại không dám đụng vào song sắt tranh cướp.

Chỉ thấy nàng lấy một cái muỗng kim loại từ phía dưới tay cầm của xe đẩy, múc từ trong thùng ra một muỗng canh thịt, bên trong lềnh bềnh vài miếng thịt mỡ, đổ vào trong cái rãnh đá kế bên cánh của của lồng giam đầu tiên.

Bóng đen bên trong gấp không chờ nổi, nhào lên điên cuồng liếm, âm thanh ăn sụp soạt vang dội.

Đỗ Địch An và Jason đói lả một ngày nghe thấy âm thanh này, bất giác nuốt nước miếng, cảm giác trong bụng từng trận cồn cào.

cô gái múc hết hai muỗng, tiếp tục đẩy chiếc xe đồ ăn đi đến lồng giam thứ hai… Cho đến khi đến trước mặt Đỗ Địch An, khắp căn phòng đã toàn là tiếng liếm láp sì sụp và âm thanh nhai nuốt, còn cả âm thanh răng nhọn sắc bén nhấm nháp xương cốt.

Liếc Đỗ Địch An một cái, cô gái biểu cảm thờ ơ, múc một muỗng canh thịt đổ xuống cái rãnh đá ở trước mặt Đỗ Địch An, sau đó lại thêm một muỗng, bên trong có hai khúc xương mềm và thịt mỡ, trên thịt còn có chút lông đen.

Từ trong rãnh đá truyền ra từng trận mùi thịt tanh tưởi, chỉ mới chịu đói một ngày chưa đến mức làm tê liệt vị giác của Đỗ Địch An, đói không kén ăn, nhìn cái rãnh đá chứa đầy nước canh thịt và những miếng thịt, hắn khẽ nhíu màu, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn tay bê canh thịt bên trong lên uống, ngoài ra dùng tay gắp miếng thịt bên trong nhét vào trong miệng, cũng không dám nếm thử vị thịt tanh tưởi cực nồng kia, nhấm nháp bừa vài cái lập tức nuốt xuống.

Khi ăn được khoảng mấy miếng thịt mỡ dính lông đen, trong lòng hắn lập tức buồn nôn, nhưng vẫn đen mặt nhặt lông tóc dính bên trên bỏ đi, sau đó mới ăn.

Mùi vị này làm hắn một lời khó nói hết, từ lúc rời khỏi cái ổ dân nghèo ở Sylvia, hắn đã rất ít khi cảm thấy đồ ăn là thứ khiến người khó nuốt như vậy.

“Cái, cái này là cái gì?” Đột nhiên, bên cạnh truyền đến âm thanh hơi chút run rẩy của Jason.

Trong lòng Đỗ Địch An căng thẳng, quay đầu nhìn, lại thấy đồ vật mà Jason giơ lên, nhích lại gần ngọn đèn điện phía dưới để nhìn rõ, song, hình dáng của cái thứ này quá dễ nhận biết, là một ngón tay người!

Ngón tay của con người!

Đồng tử của Đỗ Địch An mạnh mẽ co rút, trong phút chốc chỉ cảm thấy dạ dày bị dọng từng quyền nặng nề, giây lát cuộn trào, đem theo cả dịch vị trào đến cuống họng, hắn che miệng, cắn thật chặt khớp hàm, gân xanh nổi đầy mặt, khẽ co rút, cuối cùng nặng nề hít một hơi, nuốt xuống thứ đồ trào đến cổ họng và cả trong miệng, sau đó cứ như hư thoát, dựa vào trên song sắt, thở từng ngụm khí lớn.

Sau khi Jason nhìn kỹ, phục trên mặt đất không ngừng nôn khan, ho hồi lâu, mới từ từ ngẩng đầu, ném ngón tay được nấu nhừ như sưng vù đi, ném đến cái lồng giam bên cạnh, bóng đen bên trong đã ăn xong canh thịt trong rãnh đá, ngửi thấy mùi vị, lập tức nhào lên, ngậm ngón tay đứt vào trong miệng, ăn cứ như đang thưởng thức một bữa đại tiệc đầy mỹ vị.

Đỗ Địch An thấy cảnh này, trong đầu khẽ động.

Cô gái đẩy xe đồ ăn đến hàng cuối cùng của căn phòng giam, sau khi múc hết mọi thứ đổ ra, lại tiếp tục đẩy xe quay về, nhìn thấy thứ đồ mà Jason nôn ra dưới đất, khẽ bĩu môi, giống như đang cười lạnh, nhưng lại không nói gì, trực tiếp rời khỏi phòng giam.

“Nội tạng!”

Ccô gái vừa rời khỏi, Jason đã đấm một quyền xuống đất, gương mặt tràn đầy phẫn nộ.

Đỗ Địch An khẽ im lặng, trong mắt lóe sự sắc lạnh, mặc dù bọn họ giết người vô số, cũng từng thấy qua rất nhiều nội tạng, tứ chi đứt cụt, nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn ăn thịt người, đặc biệt là chính bản thân mình ăn, cái cảm giác ghê tởm này, thậm chí làm cho hắn có cảm giác cứ như thân thể của mình bị làm bẩn vậy.