Chương 1178 Ra khỏi lồng
Sau khi phẫn nộ qua đi, Đỗ Địch An và Jason rơi vào trầm tư, trong phòng giam tịch mịch vô đối, chỉ có âm thanh thở hổn hển truyền đến từ những lồng giam khác, hình như là âm thanh ngáy khi ngủ.
Sau khi tâm trạng Đỗ Địch An bình tĩnh trở lại, bất giác nghĩ đến ngón tay trong canh thịt này, cái này là của ai? Là của Zachit, hay là một người khác? Hay là nói, nơi này không chỉ giam cầm có mấy người bọn họ?
Qua hồi lâu, thật lâu.
Đỗ Địch An dựa vào cảm giác đã đến buổi trưa của ngày thứ hai, nhưng vẫn không thấy Zachit được mang về, ngược lại là cô gái kia lại đẩy chiếc xe chở thức ăn đến, chỉ là lần này không phải đem canh thịt đến, mà là cỏ dại và nấm khuẩn, có cả nấm ăn.
Thấy thứ được chia trong rãnh đá cho mình là cỏ dại to bằng một cánh tay và vài miếng nấm khuẩn, có cả ba cái nấm ăn to như lòng bàn tay, sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, không nhịn được mà hỏi cô gái: “Cái thứ này bọn ta có thể ăn sao, sẽ không có độc chứ?”
Cô gái vừa phân phát cho “Dana” thi hóa có tướng mạo giống y hệt mình ở phía đối diện Đỗ Địch An, vừa liếc Đỗ Địch An một cái, nói: “Yên tâm mà ăn phần của ngươi đi, không chết được đâu, cha còn phải giữ lại các ngươi để dùng nữa.”
Trong lòng Đỗ Địch An nhẹ nhõm thả lỏng, thầm nghĩ vậy là được, nhưng nhìn thấy nấm khuẩn và nấm ăn còn sống, cùng với cỏ dại không khác mấy với đám cỏ ở bên ngoài đâu đâu cũng thấy, hắn cảm giác thật sự nuốt không trôi.
Chẳng qua, nghĩ đến buổi tối có khi lại đưa đến canh thịt, hắn vẫn căng da đầu cầm đám nấm sống lên ăn.
“Hôm qua trong canh thịt của ngươi sao lại có ngón tay của con người? Cái đó rốt cuộc được hầm bằng thứ gì?” Jason ở bên cạnh áp chế giận dữ, nhưng khẩu khí vẫn có chút không được tốt.
Cô gái thờ ơ đáp: “Dù sao cũng không phải tay của ngươi, ngươi quản nhiều thế làm gì?”
Jason khẽ cắn răng, đợi cô gái bước qua trước mặt hắn, lập tức gấp gáp kêu: “Ngươi vẫn chưa cho ta!”
“Hôm qua không phải ngươi nôn sao, nếu như không đói, vậy hôm nay không có phần của ngươi.” cô gái không thèm quay đầu trả lời.
Jason thiếu chút nữa bị tức chết, trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng.
Cô gái đang đi, đột nhiên quay đầu, ánh mắt dừng trên tầm mắt của Jason.
Trong lòng Jason hoảng loạn, vội vàng dời tầm mắt.
Chờ sau khi cô gái rời đi, Đỗ Địch An đã ăn hết nấm khuẩn và nấm trong máng đá của mình, thứ cỏ trông giống như cỏ dại cũng không khó nuốt như hắn nghĩ, vị đắng nhưng không hề thô, dễ nuốt sau khi nhai nát.
Sau khi ăn no, hắn dựa vào cột sắt và tiếp tục ngẩn người.
Đắm chìm trong suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Đỗ Địch An cảm thấy bụng hơi đói, cửa phòng giam lại mở ra, vẫn là cô gái mặc váy trắng, quần áo bồng bềnh, hơn nữa khuôn mặt điềm tĩnh mà xinh đẹp tựa thiên thần kia, chỉ thiếu cắm thêm hai cánh và một vòng hào quang trên đỉnh đầu.
Cô gái đẩy xe đẩy thức ăn vào trong lồng giam, dọc theo đường đi, chiếc váy của nàng như đang tung bay theo từng cử động, trên bầu ngực phát triển tốt có thể nhìn thấy hai bóng mờ nhỏ xíu, mang theo một loại cám dỗ khác.
Tuy nhiên, thị hiếu của Đỗ Địch An có xu hướng trưởng thành, hắn không hề có cảm giác với loại cô gái non nớt này, nhất là biết bộ mặt thật ẩn giấu dưới váy trắng tinh của đối phương, càng thêm vô cảm, thậm chí là chán ghét.
Giống như ngày hôm qua, hai muỗng canh thịt được múc vào máng đá.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, rồi từ từ tiến lại gần.
Cô gái tiếp tục đi đến lồng giam khác, nhưng bỏ qua Jason.
Sau khi cô gái đi khỏi, Đỗ Địch An ngẩng đầu lên khỏi máng đá, canh thịt trong máng đá này cũng không hề giảm đi chút nào. Hắn chỉ làm bộ nằm sấp, miễn cho cô gái này thấy hắn không ăn, sẽ cắt đứt luôn thức ăn trưa ngày mai của hắn.
Tuy rằng hắn tâm đủ tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến hôm nay canh thịt này có thể lại dùng thịt người trộn lẫn thịt ma vật nấu ra thì cảm thấy khó có thể nuốt xuống, dưới tình huống không có đói đến cực hạn, lý trí của hắn vẫn còn.
“Ngươi... không ăn sao?” Có một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Đỗ Địch An nhìn lại, đã thấy Jason đang liếm đôi môi khô nứt của mình, nhăn nhó nhìn máng đá trước mặt hắn, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng nóng rực.
“Ngươi muốn ăn sao?” Đỗ Địch An lặng lẽ nhìn hắn.
Lửa nóng trong mắt Jason nhất thời tiêu tán, giống như tỉnh táo lại. Hắn do dự một chút, khó khăn mở miệng nói: “Ta, ta không ăn, ta chỉ muốn uống chút canh. Thật sự quá khát nước, trước đó ta bị thương quá nặng, thân thể mất nước nghiêm trọng... Có thể cho ta một ít được không?”
Đỗ Địch An im lặng, một lúc sau hắn mới từ từ vươn tay bưng một nắm canh thịt trong máng đá, đưa qua trước mặt Jason từ khe hở giữa song sắt. Jason nhìn phần canh thịt mà Đỗ Địch An đang bưng trong hai tay, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, thấp giọng nói một câu “Cảm ơn”, chậm rãi vươn đầu uống một hơi, sau đó uống càng ngày càng nhanh. Đỗ Địch An đều có thể cảm giác được, đầu lưỡi của hắn liếm đến lòng bàn tay mình, ướt át, nóng bức, giống như một con chó.
Hắn chợt cảm thấy ghê tởm, nhưng không có bỏ tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng tràn đầy chua xót và sự phẫn nộ thâm trầm như biển cả.