Chương 1180 Con đường Vương giả
“Hoàn cảnh không giống nhau, đương nhiên chỗ quan tâm không giống nhau.” Đỗ Địch An suy tư giải thích: “Hoàn cảnh thời đại trước an nhàn, không giống như bây giờ, tất cả đều dựa vào quyền cước để chiến đầu với những ma vật này, đương nhiên phát triển khác biệt.”
Borrow hứng thú nhìn hắn một cái: “Lời này ngược lại không tệ, nhưng lý do thực sự là sự dối trá của con người chúng ta! Những con người cổ hủ thời đại trước, ủng hộ cái gì mà lý tưởng nhân đạo, mấy thứ chó má lấy con người làm gốc, đừng nói dùng cơ thể con người làm tài liệu thí nghiệm, cho dù là dùng một ít khỉ hay tinh tinh thiên về gen người, đều sẽ bị cấm thí nghiệm! Dưới tình huống như vậy, tiến độ thí nghiệm chậm đến mức nào? Nó đòi hỏi phải thay đổi các tài liệu khác nhau để điều chỉnh thử nghiệm lặp đi lặp lại, điều này đã trì hoãn bao nhiêu thời gian?”
“Đây là chuyện không có cách nào khác. Nếu như được phép tàn sát đồng bào thì tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm và tự hủy hoại bản thân.” Đỗ Địch An nhíu mày nói.
Borrow cười ha hả: “Tự hủy là không thể, chỉ có kẻ yếu mới bị hủy diệt, mà kẻ mạnh sẽ tiếp tục thống trị! Ta nhớ đã có rất nhiều cuộc chiến tranh nổ ra ở các quốc gia khác nhau trên thế giới trong thời đại trước, tại sao không ai đứng lên và nói một lời tôn trọng sự sống? Đạo lý chung quy vẫn là đạo lý, chỉ có người thành thật mới cho rằng, đạo lý còn lớn hơn trời! Nhưng trên thực tế, nắm đấm mới là lớn nhất! Những người đi lên án sau đó, tại sao lại không cầm búa sắt của công lý để ngăn chặn nó? Sự thật chứng minh, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ không tuân theo đạo lý, chỉ biết lợi dụng đạo lý, cho nên cái gì tàn sát đồng bào tạo thành nhân loại tự hủy, lời nói buồn cười như vậy thì đừng nói, suy cho cùng, vẫn là dối trá, không ai không biết xấu hổ mà kéo miếng vải che mặt kia mà thôi!”
“Đây có lẽ là sự khác biệt giữa chúng ta và ma vật.” Đỗ Địch An không tranh luận với hắn những cái này nữa, nói tiếp: “Ngươi dùng Vực Sâu làm thí nghiệm là muốn nghiên cứu ra sức mạnh vượt qua cả Vương giả sao?”
Borrow khóe miệng hơi cong lên, “Ngươi cũng không phải đần độn, ra đây đi.”
Đỗ Địch An bước ra khỏi phòng giam, đi theo phía sau Borrow, vừa đi vừa nói: “Lẽ nào ngươi muốn trở thành Hoang Thần?”
“Hoang Thần?” Borrow không quay đầu lại, cười nhẹ đáp: “Hoang Thần tuy mạnh nhưng thoát ly khỏi bản chất, ta không muốn trở thành một thứ ngay cả ‘người’ cũng không phải, nếu không thì ta thành thật làm Vương giả của mình là được rồi.”
Thứ ngay cả người cũng không phải?
Đỗ Địch An cả kinh trong lòng, lập tức nghĩ đến Hoang Thần, cái thân thể cao gần mười mét đẹp đến gần như hoàn mỹ, trong lòng hắn cũng hiểu được một chút, xem ra phỏng đoán lúc trước của hắn không sai, Hoang Thần quả nhiên không phải loài người.
“Chỉ cần suy nghĩ vẫn là của ngươi, thân thể có phải là loài người không hà tất gì phải bận tâm?” Đỗ Địch An muốn thăm dò ý nghĩ của hắn, cố ý nói: “Dáng vẻ chúng ta của bây giờ, cũng không được tính là người đâu, đúng không?”
“Thân thể dị hóa chỉ là chuyện nhỏ.” Borrow liếc hắn một cái: “Nhưng có một số thứ có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của ngươi, nói ví dụ như có chút ma ngân, có thể mang đến sức mạnh cho cơ thể, cũng sẽ ngấm ngầm thông qua cải tạo thân thể khiến cho thực nhập giả yêu thích máu tươi và huyết nhục, cuối cùng chỉ có thể lấy Ma vật hoặc con người làm thức ăn khi đói khát, có lẽ đã không thể gọi là “loài người” được nữa, nhưng sau khi no bụng sẽ khôi phục lại suy nghĩ bình thường, mà thay đổi như vậy thì chỉ có thể coi là yếu kém.”
Đỗ Địch An hơi giật mình, điểm ấy hắn đã biết, ma ngân tuy không thể ảnh hưởng trực tiếp đến đại não, nhưng sẽ cải biến thân thể, mà những biến đổi của thân thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đại não, điều này giống như khi cơ thể ngửi được mùi máu tươi và cảm thấy thơm ngon, tư duy của đại não với năng lực phản kháng máu tươi có lẽ đã yếu đi, từ từ sẽ không còn buồn nôn thậm chí sẽ cảm thấy mùi vị thơm ngon ngọt ngào.
“Nói như vậy, Hoang Thần sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ sao, Vương giả cũng vậy?” Đỗ Địch An hỏi.
“Đương nhiên, ngươi đạt được càng nhiều, mất đi cũng sẽ càng nhiều, về phần mất đi cái gì, tùy người sẽ khác nhau, có người để ý cũng có người không.” Borrow lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu ban đầu ngươi rất trân trọng một thứ gì đó, sau khi ngươi trở thành Vương giả, suy nghĩ thay đổi, sẽ trở nên không còn quan tâm đến nó nữa, vậy ngươi có muốn trở thành Vương giả nữa không?”
Đỗ Địch An trong lòng chấn động.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là về Helisha, nếu như...chấp niệm của bản thân sau khi trở thành Vương giả không còn là phục sinh nàng, thậm chí không còn cảm thấy nàng quan trọng nữa, vậy tất cả nỗ lực của bản thân hắn còn ý nghĩ gì nữa?
Đột nhiên hắn cảm thấy ông trời thật biết trêu ngươi, bản thân giống như giun dế trên bàn cờ, tự cho mình đã bước đi đúng hướng, nhưng lại không biết dưới chân có “lằn ranh” vô hình.
Có bao nhiêu người trong quá trình lớn lên, đã sớm quên đi những gì họ muốn lúc ban đầu?
Có lẽ giống như cá trong rãnh nước, sau khi tràn vào sông lớn, cũng chỉ có thể theo sóng nước sông lớn trôi về một hướng, không thể ngược dòng, cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể thuận theo dòng chảy mà đi.