← Quay lại trang sách

Chương 1181 Con đường Vương giả (2)

“Dừng lại là vực sâu, tiến về phía trước...vẫn là vực sâu.” Đỗ Địch An tự lẩm bẩm một câu, trong lòng hơi chút hoang mang.

“Đến rồi.” Giọng nói của Borrow truyền đến, kéo suy nghĩ của Đỗ Địch An trở lại.

Sau khi bọn hắn rời khỏi phòng giam, xuyên qua phòng khách rộng rãi ban đầu đã nhìn thấy, lại từ một một cầu thang hành lang khác đi tới tầng tiếp theo, Borrow đẩy cánh cửa lớn trước mặt, bên trong là một gian phòng thí nghiệm sáng sủa, trên tường là những tấm nhôm sáng bóng, bên trong bày biện rất nhiều dụng cụ, còn có ba cái giường bệnh giống như trong bệnh viện.

Ánh mắt Đỗ Địch An đảo qua, nhìn thấy Zachit nằm trên một trong những giường bệnh thí nghiệm, nhưng giờ phút này bộ dạng của hắn lại vô cùng kỳ quái, ngoại trừ nửa khuôn mặt có thể nhận ra thân phận của hắn, thân thể hắn đã hoàn toàn thay đổi, bụng mọc ra một cái thể tiếp xúc to như đùi màu đen, như một đuôi rắn độc cực kỳ cường tráng, nhẹ nhàng lắc lư, nơi nối liền cánh tay gãy lúc trước đã sưng lên, như hai khúc ruột phì đại, bề mặt có màu tím tỏa ra một mùi tanh hôi.

Trong lòng Đỗ Địch An nặng nề chìm xuống, lại nhìn một nơi khác của phòng thí nghiệm vẫn không thấy bóng dáng của Helisha, môt cỗ tức giận dâng trào từ đáy lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Nàng ấy đâu?”

“Ai?”

“Helisha.”

“Chính là Thi Vương kia sao?” Borrow phản ứng lại, khẽ cười nói: “Xem ra ngươi rất để ý đến nàng, đừng lo, nàng rất ổn, chỗ của ta không thiếu Thi Vương bởi vậy tạm thời không cần dùng nàng ta làm thí nghiệm, nhưng nàng ta với những Thi Vương thông thường có vài chỗ khác biệt, có lẽ là hậu duệ của tộc chiến sĩ săn ma? Đây là một trân phẩm khó có được, đợi ta hoàn thành xong thí nghiệm này, đi nghiên cứu cũng không muộn, nếu phát hiện ra một thứ gì đó mới mẻ, có lẽ…”

Nói đến đây, hắn khẽ liếm môi không nói tiếp nữa, đi tới bên cạnh một cây thập tự giá lớn bên cạnh phòng thí nghiệm, vẫy vẫy tay với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thấy Helisha tạm thời không sao, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời nói phía sau của tên kia khiến lòng Đỗ Địch An càng lạnh hơn, nhưng hắn biết tức giận cũng vô dụng, kiềm chế lại sát ý, chậm rãi đi tới.

Đây là một cây thập tự giá được đúc bằng thép, trên đó còn có xiềng xích dường như là để cố định người, bên biên vẫn còn dính vết máu gỉ sét loang lổ.

“Đi lên.” Borrow nói.

Đỗ Địch An đi lên theo lời nói.

Borrow nở ra một nụ cười, vật thí nghiệm nghe lời như Đỗ Địch An khiến hắn bớt lo, không giống những vật thí nghiệm biết giãy giụa chống cự là vô ích mà vẫn cố gắng giãy giụa, khiến hắn vô ý ngộ thương phá hoại, làm cho người ta tiếc rẻ.

Dù rằng biết Đỗ Địch An thức thời, hắn vẫn xích Đỗ Địch An vào xiềng xích, sau đó đẩy từ bên cạnh ra một chiếc xe nhỏ, trên đó có rất nhiều dụng cụ và thuốc men, hắn lấy ra một ống tiêm và một ống thuốc rồi tiến hành tiêm cho Đỗ Địch An.

Lập tức Đỗ Địch An cảm thấy thân thể dần dần tê dại, trở nên không có chút cảm giác nào.

“Thuốc gây mê?” Đỗ Địch An mở miệng, cảm giác nói chuyện hơi không được lưu loát, đầu lưỡi cũng hơi tê dại, tuy biết rằng bản thân sắp trở thành vật thí nghiệm, thậm chí thân thể cũng sẽ bị cắt ra, nhưng trong lòng hắn không biết như nào, cũng không có quá nhiều sợ hãi, có lẽ lúc bị bắt hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, ngược lại lúc này hắn có hơi tò mò về loại thuốc gây mê mà Borrow tiêm, hiệu lực lại mạnh như vậy!

Borrow cởi áo khoác thú trên người ra, từ bên cạnh mặc vào chiếc áo dài màu trắng chống bụi cách khuẩn, giống như bác sĩ, lấy từ trong xe ra thuốc khử trùng phun lên một đôi găng tay mỏng như da, nhất thời trong khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

“Ngươi có vẻ không căng thẳng.” Borrow đeo khẩu trang, ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Địch An, hắn không phải thông qua biểu hiện của Đỗ Địch An để phán đoán mà là thông qua nhịp tim và chức năng thân thể.

“Trước đây ta cũng từng làm loại thí nghiệm này, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân sẽ trở thành vật thí nghiệm của người khác.” Đỗ Địch An dùng đầu lưỡi tê dại nói tiếp: “Vực Sâu và Vương giả khác nhau ở điểm nào? Có lẽ không phải là hút Cực băng trùng số lượng ít nhiều để phán đoán.”

“Ngươi muốn biết sao?” Borrow lột sạch quần áo trên người Đỗ Địch An xuống, Đỗ Địch An không mặc bộ khôi giáp tiêu chuẩn của Tường Chiến Thần phát, bộ khôi giáp kia cản trở Ma thân biến hóa của hắn, đã bị vứt bỏ từ sớm, áo sơ mi với tay áo ngắn được dệt từ lông thú hắn đang mặc lúc này bị Borrow dễ dàng xé bỏ, trong nháy mắt đã trần truồng đứng trước mặt Borrow.

Sau đó Borrow lấy một con dao màu bạc từ trong xe ra, có vẻ như là làm từ bạc, sau khi khử trùng xong, hắn lấy tay sờ cơ bụng sáu múi của Đỗ Địch An, chậm rãi cắt ở giữa cơ bụng.

Đỗ Địch An nhìn thân thể bị cắt ra, nhưng không có quá nhiều sợ hãi, tựa hồ như đau đớn và hắn không có liên quan gì với nhau, hắn nói: “Đương nhiên là muốn, dù sao ta cũng là một người sắp chết, trước khi chết có thể tỏ rõ nghi hoặc trong lòng, chết cũng thoải mái hơn.”

Borrow khẽ cười, lấy một miếng giẻ lau từ bên cạnh, phun một loại thuốc không biết tên lên đó sau đó chậm rãi lau chùi vết cắt trên bụng Đỗ Địch An, rất nhanh máu ở miệng vết thương đã ngừng chảy.