← Quay lại trang sách

Chương 1187 Ngươi…bao nhiêu tuổi? (2)

“Nguyên tố Urani có thể ức chế phân tử Hoang Thần, lẽ nào là bởi vì bức xạ tính phóng xạ tự nhiên của nó?” Đỗ Địch An nghĩ đến đặc tính của Urani, sắc mặt khẽ biến đổi, nếu là như vậy, thân thể của chính mình chẳng phải là thứ đầu tiên gặp hoạ?

Hắn thấy Borrow không có ý muốn nói tỉ mỉ, lúc này thay đổi cách diễn đạt hỏi: “Vật này có thể ức chế sức mạnh Hoang Thần, chẳng phải là cũng có thể ức chế sức mạnh của ta?”

Dưới cái nhìn của hắn, cấy ghép tinh thể Urani vào cơ thể con người, quả thực là hành động chán sống, cứ như thế mãi thì phần cổ và gáy của chính mình thế nào cũng phải thối rữa mất, thậm chí bức xạ sẽ thay đổi các chức năng trong cơ thể, tạo thành tình trạng vô sinh, khối u, dị dạng...

“Đừng lo lắng, một khi ta đã làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân của ta.” Borrow nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thời điểm cấy song ma vết vào bên trong cơ thể ngươi, năng lượng từ trường Băng Hỏa sẽ giúp ngươi triệt tiêu phóng xạ từ vòng Urani. Nói tới cũng kỳ quái, hồn trùng e ngại sức mạnh Hoang Thần, Hoang Thần lại e ngại phóng xạ Urani, mà hồn trùng lại sức đề kháng cực mạnh với phóng xạ Urani, lúc song hồn trùng ở trong cơ thể, cơ bản có thể làm cho ngươi miễn dịch với phóng xạ Urani, thậm chí là miễn dịch với phần lớn phóng xạ trong không khí ở bên ngoài lúc này, mặc dù ngươi đi vào chỗ sâu nhất của Hố Ma, bị bão táp hắc ám năng lượng hạt nhân trong Hố Ma thổi quét, cũng có thể bình yên vô sự.”

Con ngươi Đỗ Địch An hơi co lại.

Đây là lần đầu tiên hắn được nghe hai từ “hạt nhân” này từ trong miệng người khác!

Sau khi khiếp sợ trong chớp mắt, Đỗ Địch An liền phản ứng lại rất nhanh, lúc trước Borrow cũng đã từng nói, hắn đã dịch qua không ít bộ sách trong di tích thời đại cũ, hiểu rõ thời đại cũ tương đối kỹ càng, như vậy biết rõ bức xạ hạt nhân và vũ khí nguyên tử cũng không tính là ngạc nhiên.

“Bây giờ để cho ta thoải mái thưởng thức phía dưới cơ thể ngươi đi!” Borrow khẽ liếm cánh môi, ánh mắt ở trên cơ thể Đỗ Địch An nhìn qua nhìn lại đánh giá, giống như trước mắt chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Đỗ Địch An bị ánh mắt của hắn nhìn đến hoàn toàn không được tự nhiên, cảm giác giống như chính mình là một mỹ nữ đang khoả thân, chẳng qua hắn biết, Borrow hiển nhiên không phải là có một số đam mê đặc biệt, mà chỉ muốn tra xét xem bí mật tại sao hắn ngăn chặn được sức mạnh Hoang Thần.

Borrow cầm lấy một cái nhíp từ bên cạnh, lấy một chút máu thịt từ phần bụng của Đỗ Địch An, chỗ nối tiếp cánh tay phải băng hóa và bả vai, và huyệt thái dương, sau đó thì đem chúng tới một thiết bị tương tự như kính hiển vi ở một bên khác của phòng thí nghiệm quan sát.

Đỗ Địch An nhìn bóng lưng hắn rời đi, cảm giác tê dại ở phần bụng khuếch lan ra càng lúc càng lớn, hắn biết, phần lớn là do nhân tử từ đoạn ruột Hoang Thần phát ra đang ăn mòn thân thể của hắn, hắn hỏi: “Thể tích Hoang Thần to lớn như vậy, ngươi cấy ghép cho ta là đoạn ruột ở nơi nào của nó?”

Borrow không trả lời, đang hết sức chuyên chú điều chỉnh thử kính hiển vi.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn xung quanh, thấy Zachit đang nằm trên giường bệnh khác đã tỉnh lại, chẳng qua vẫn đang nhắm nửa mắt giả bộ ngủ, ngoảnh mặt về phía hắn lắc lắc đầu, đồng thời nhìn về chỗ Borrow liếc mắt ra hiệu.

Đỗ Địch An nhìn ra ý nghĩ của hắn, là muốn chờ cơ hội, lúc nào cũng có thể nổi dậy.

Chẳng qua, có lẽ Borrow sẽ không cho bọn họ cơ hội như vậy.

Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dài, nhìn trần nhà trắng như tuyết, cảm giác thời gian trôi qua gian nan.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hắn lại lần nữa hỏi Borrow: “Thiết bị ở nơi này của ngươi, đều là chính ngươi chế tạo sao, hay vẫn là từ trong di tích vận chuyển tới đây?”

Borrow nghe như chưa nghe.

Đỗ Địch An phối hợp tiếp tục hỏi: “Ngươi từ trong Đế quốc trốn tránh ra được, bảy vị Vương giả có lẽ hận chết ngươi luôn đi?”

Trầm mặc như cũ.

“Những đối tượng thí nghiệm trước của ngươi, đều là thân thể nhân bản của con gái ngươi sao?”

“Ngươi biết dị tộc Hỏa Long đến từ nơi nào không?”

“Trong Đế quốc chỉ có bảy vị Vương giả, có Vương giả nào đã từng chết trận hay không?”

Câu hỏi của Đỗ Địch An rất nhiều, nhưng tất cả đều không được Borrow đáp lại. Đỗ Địch An cũng xem thường, dù sao có thể chế tạo một ít tiếng ồn quấy rối đến người sau, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, lúc hắn hỏi Borrow đã từng thấy biển cả hay chưa, Borrow đột nhiên ngẩng đầu lên từ trước dụng cụ thí nghiệm, sắc mặt biến ảo một hồi, có chút nghi ngờ, có chút kinh ngạc, cuối cùng liếc nhìn Đỗ Địch An một cái, có chút không xác định hỏi: “Ngươi… bao nhiêu tuổi?”

“Ngươi… bao nhiêu?”

Đỗ Địch An nghe thấy câu hỏi của Borrow thì đơ người.

Hắn mất mấy giây mới phản ứng ra câu hỏi là gì, trong lòng không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Ý ngươi là tuổi tác sao?”

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Borrow lặp lại hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.