← Quay lại trang sách

Chương 1188 Cơn thịnh nộ

Đỗ Địch An bị hắn nhìn như thế trong lòng không yên, nhưng vẫn rất nhanh trả lời lại: “Cái này thì ta cũng không nhớ rõ nữa, tính ra thì cũng khoảng tầm hai mươi hai tuổi thôi?” Từ sau khi hắn rời Sylvia thật sự chưa từng tính toán qua tuổi tác của bản thân, trong hoang dã cũng không biết được ngày tháng thế nào, chỉ có thể đại khái cảm thấy đã trôi được qua bao lâu.

“Hai mươi hai sao?” Borrow híp mắt, nói từng chữ: “Phải là ba trăm hai mươi hai mới đúng chứ?”

Tim của Đỗ Địch An chợt thắt lại, đập một cái thật mạnh, mù mờ hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ?”

Borrow thâm trầm nhìn hắn, từ trước máy móc đứng lên, đi chậm chậm về phía hắn: “Không ngờ rằng, ngươi lại có thể giấu bí mật như thế này, tính ra thì ba trăm năm trước vừa đúng thời gian xảy ra đại nạn, ngươi... chắc hẳn là người đến từ thời đại cũ!”

“Người thời đại cũ? Ngươi nói cái gì vậy?” Đỗ Địch An vẻ mặt ngỡ ngàng.

Khóe miệng của Borrow khẽ cong lên: “Mặc dù ta không biết ngươi làm cách nào sống tới hiện tại, hơn nữa sống lâu như thế rồi, lại vẫn chỉ ở dưới vực sâu nhỏ bé này. Nhưng cơ thể của ngươi sẽ không nói láo, thật sự là thú vị, không ngờ rằng còn có thể gặp người của thời đại cũ, hơn nữa còn yếu ớt như vậy. Sớm biết như vậy thì không nên vội vàng dùng cơ thể ngươi để làm thí nghiệm rồi.”

Trái tim của Đỗ Địch An hoàn toàn trầm xuống, hắn biết đã không thể giấu diếm được nữa rồi, hình như cái máy hắn ta tinh chế máu thịt của mình đã hắn định ra trạng thái cơ thể của hắn. Chỉ là hắn có chút không thể hiểu nổi kho đông lạnh có thể khiến cơ thể hắn hoàn toàn bị đóng băng, các chức năng của cơ thể vẫn giữ trạng thái ở tuổi hai mươi, vậy thì làm sao có thể thể giám định ra tuổi của hắn sau khi đông lạnh chứ.

Đột nhiên hắn tỉnh ngộ ra.

Bản thân mặc dù luôn ở trạng thái ngủ sâu đông lạnh, nhưng thời gian không phải đứng im, nó giống như miếng thịt đông lạnh để trong tủ lạnh, vẫn có thể giám định ra thời gian dự trữ của chất lượng thịt.

Từ đó có thể thấy, cái máy móc giống với cái kính hiển vi mà kẻ kia vừa sử dụng hẳn không chỉ đơn thuần là cái kính hiển vi.

“Người thời đại cũ ba trăm hai mươi hai tuổi...” Borrow đi đến phía trước giường, trong con ngươi mang theo chút hưng phấn khác người, đánh giá Đỗ Địch An, giống như đang thưởng ngắm động vật quý hiếm cần được bảo vệ trong sở thú.

Zachit đang giả vờ ngủ ở giường kế bên nghe thấy câu này của Borrow trong ánh mắt híp lại một nửa của hắn lóe lên một tia chấn động, không dám tin tưởng nhìn Đỗ Địch An có vẻ ngoài của thanh niên, ba trăm hai mươi hai tuổi sao? Là người thời đại cũ sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy não của mình có hơi không đủ dùng, kinh nghiệm từng trải phong phú từ trước tới này trở nên thật nông cạn trong lúc này.

Đỗ Địch An bị Borrow nhìn đến nỗi không thoải mái lắm, chỉ có thể duy trì yên lặng, hắn biết rằng bản thân tiếp theo sẽ bị mổ xẻ từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, sẽ bị Borrow moi móc hết tất cả.

Quả nhiên, sau khi Borrow ngắm nhìn trong chốc lát thì nói: “Mau nói đi, sao ngươi có thể sống tiếp thế, sao lâu như vậy mà cơ thể lại yếu ớt như thế, thật là làm cho ngươi ta cảm thấy tò mò về cuộc đời của ngươi đấy.”

Khóe miệng Đỗ Địch An co rúm một lúc, sau khi im lặng trong chốc lát, chậm chạp hỏi: “Có một loại máy máy gọi là, không biết ngươi đã nghe qua chưa?”

“Máy đông lạnh?” Ánh mắt của Borrow khẽ nâng lên, liền bừng tỉnh: “Là máy đông lạnh có thể lưu giữ được thi hài của Hoang Thần sao?”

“Cũng có thể là như vậy đi.”

“Sau đó thì sao?”

Đỗ Địch An nhìn hắn một nhát, nói: “Khi ngủ mê trong kho đông lạnh, có thể khiến cho các cơ năng dừng hoạt động, chỉ cần năng lượng của kho đông lạnh vẫn còn có thể tiếp tục duy trì thì vẫn luôn tiếp tục ngủ sau. Mà ta thì đã ngủ được ba trăm năm rồi.”

Những chuyện liên quan đến kho đông lạnh, hắn không có ý định giấu diếm. Thứ nhất kho đông lạnh đối với hắn mà nói đã vô dụng rồi, thứ hai là cho dù Borrow có đạt được thì cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến hắn. Đây chỉ là một cái máy đã bị giấu diếm đi mà thôi.

“Ở trong kho đông lạnh có thể ngủ tận ba trăm năm sau đó sống lại sao?” Borrow mang vẻ mặt kì dị nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ là là đứa nhóc ba tuổi dễ bị lừa gạt như thế sao?”

Đỗ Địch An nhướng mày: “Ngươi không tin?”

“Ít nhất thì theo những gì ta biết, đông lạnh đương nhiên có thể duy trì cơ thể ở trạng thái trước khi bị đông lạnh, nhưng chỉ có thể giữ được đồ đã chết. Đồ sống một khi bị đông lạnh, tim sẽ ngừng đập thì bằng với chết rồi. Đợi đến khi làm tan bằng thì cũng không thể sống lại được. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cái này để khiến ta tự mình đi kiểm tra, sau đó nhân cơ hội chạy thoát?” Vẻ mặt của Borrow hiện lên vẻ giễu cợt, hẳn là cảm thấy nghĩ như vậy rất buồn cười.

Đỗ Địch An có chút cạn lời, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến kho đông lạnh mà mình đã ngủ và tủ đông lạnh bình thường có sự khác biệt hoàn toàn, mà Borrow hẳn là đã hiểu kho đông lạnh chính là một cái tủ lạnh. Hắn thở một hơi nói, giải thích: “Cái này là sự thật, kho đông lạnh và cái tủ dự trữ đồ đông lạnh mà ngươi nghĩ đến là hai cái khác nhau. Mặc dù đều là đông lạnh, nhưng kho đông lạnh được chế tạo chuyên biệt cho người sống, khi giải đông sẽ kích thích làm tim đập, khiến cho ngươi có thể tỉnh lại, còn về cụ thể thì ta cũng không hiểu rõ, nhưng những gì ta nói đều là sự thật. Nếu như ngươi không tin thì có thể đi tìm hiểu nghiên cứu xem.