← Quay lại trang sách

Chương 1194 Pha đứt khó hiểu

Trong nhà giống như bị một bầu không khí u ám bao phủ.

Lúc này, Đỗ Địch An bảy tuổi cũng từ trong không khí áp lực này, lột xác giống như côn trùng, nhanh chóng trở nên thành thục.

Mỗi ngày bọn họ đều ngồi trước TV, theo dõi tình trạng bùng phát tại các nơi, lúc ấy dường như tất cả các kênh đều bị tin tức chiếm hết, không có phim truyền hình, không có phim điện ảnh, không có phim hoạt hình, không có tiết mục giải trí, vừa mở TV ra đã thấy cảnh tượng thảm họa mà các quốc gia quay chụp lại được, việc xây dựng từng tòa nhà lớn để trú ẩn, cùng với các cuộc trao đổi giữa lãnh đạo của các quốc gia.

Đỗ Địch An cũng yên lặng xem tin tức được phát sóng, tuy rằng khi còn nhỏ hắn đã từng nhìn, nhưng dù sao lúc đó hắn mới hơn bảy tuổi, tuy rằng có rất nhiều thứ cho dù xem cũng không thể hiểu được, chỉ nhớ kỹ cảnh tượng thảm họa và một ít biến động về bản đồ của nơi trú ẩn. Mà giờ phút này khi ký ức chiếu ra, Đỗ Địch An lại ghi nhớ thêm nội dung tin tức, nhìn lãnh đạo của các quốc gia trao đổi nội dung liên quan.

Vũ khí sinh hóa, vũ khí nóng, tên lửa…

Tất cả thủ đoạn tấn công của nhân loại, đều nhắm vào quái vật xâm chiếm trái đất.

Mà tất cả những quái vật kia đều là thân thể nhân loại bị vặn vẹo, đã hoàn toàn biến dạng, lại không phải xác sống, mà là thân thể đột biến thành sinh vật cực kỳ quái dị.

Tuy rằng tên lửa có thể tiêu diệt những nhân loại quái dị “Bị lây nhiễm”, nhưng thường thường khi nổ chết một mảnh, thì lại càng có nhiều người bị nhiễm hơn.

Dường như có bồ công anh bay trên bầu trời, sau đó bay vào trong cơ thể của nhiều người.

Theo số lượng nhân loại bị lây nhiễm trở thành quái vật càng ngày càng nhiều, tuyến phòng thủ của các quốc gia cũng co rút lại, không thể không tiến hành liên hợp, nhưng cho dù là như vậy, cũng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, bộ mặt của trái đất đã hoàn toàn thay đổi.

Đến nước này, lãnh đạo các quốc gia cũng đưa ra kế hoạch cuối cùng.

Vụ nổ hạt nhân!

“Vốn tưởng rằng có thể chết chung với đám quái vật kia, hiện tại xem ra, dường như lúc ấy chỉ là có một bên tình nguyện thôi…” Đỗ Địch An nghĩ đến bầu trời đầy bụi hạt nhân sau thảm họa mà thở dài trong lòng.

Đỗ Địch An còn chưa kịp nhìn thấy vụ nổ hạt nhân thì đã bị đưa vào tủ đông.

Khi tủ đông từ từ đóng lại, ký ức cũng ngưng hẳn tại chỗ này.

Tầm mắt cũng rơi vào bóng tối vô tận lần thứ hai.

Trong đầu Đỗ Địch An vẫn hiện lên khuôn mặt của cha mẹ trước khi chia tay, trong lòng bỗng nhiên có chút thương cảm, quá khứ cả đời, lại vội vàng biến mất như vậy, hiện tại tương lai của hắn đang ở đâu?

Cảm giác đau đớn bỗng nhiên truyền đến từ trên trán của hắn, Đỗ Địch An theo bản năng cảm nhận được, bản thân đã khôi phục quyền khống chế cơ thể, không còn trong trạng thái “Linh hồn” du đãng không hề biết gì nữa, hắn lập tức mở to mắt, nhìn thấy tia sáng đầu tiên.

Trong lúc hoảng hốt, hắn có cảm giác dường như bản thân vừa tỉnh dậy sau một thời gian ngủ trong tủ đông vậy.

Nhưng gò má của cô gái xuất hiện trong tầm mắt, lại khiến hắn trở nên tỉnh táo, đồng thời cũng thấy được Borrow đang đứng chờ ở trước giường.

“Thế nào rồi?” Borrow nhìn cô gái thả tay ra, lập tức hỏi.

Cô gái khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Vậy là tốt rồi.” Borrow nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Sao rồi, lời hắn nói là thật sao, hắn thật sự là người đến từ 300 năm trước?”

“Không sai.” Buổi cảm của cô gái vẫn luôn bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Thông qua cảnh trong mơ, ta đã lật xem ký ức cả đời của hắn, hắn là người của thời đại cũ, khi thảm họa bùng nổ đã bị cha mẹ đưa vào tủ đông, sau đó vẫn luôn ngủ say, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã là thời đại bây giờ, hắn thức tỉnh tại một nơi hẻo lánh có thực lực thấp trong Tường Thần, từ một người dân bần hàn, bò lên vị trí Tường Chủ, nếu nói nghiêm túc, hẳn là do hắn dích thân soán ngôi, trước mắt là rời khỏi Tường Thần của mình, chuẩn bị xuất phát đến Đế quốc, kết quả lại xui xẻo bị bắt trên thành Chiến Thần, phải tham gia chiến dịch lần trước.”

Chỉ vài câu của nàng đã khái quát cả đời của Đỗ Địch An, còn chi tiết trong đó, thì nàng không nói, chắc nàng cảm thấy đó là chuyện nhỏ.

“Thì ra là thế.” Trong mắt Borrow hiện lên một tia bừng tỉnh, khẽ cười nói: “Xem ra tên nhóc này rất thức thời, không lừa gạt ta, nơi Tường Thần kia cách đây xa không, tủ đông kia còn tồn tại sao?”

“Vị trí Tường Thần nằm ở phía Nam, cách nơi này một quãng đường, về phần tủ đông thì vẫn còn, nhưng đã hết năng lượng, cho dù có sẵn cũng không dùng được, dựa vào khoa học kỹ thuật trong tay chúng ta, còn không thể tìm ra năng lượng mà tủ đông cần.” cô gái bình tĩnh nói.

Borrow hơi tiếc nuối: “Có thể dùng hay không là thứ yếu, chỉ tiếc là khoảng cách quá xa, nếu không thì có thể tìm về nghiên cứu, lỡ như trong tương lai xảy ra chuyện gì, có lẽ còn dùng làm đồ bảo mệnh được, hoặc là để lại một mồi lửa, chờ đến mấy trăm năm sau lại xuất hiện lần nữa, có lẽ thế giới lúc ấy sẽ biến hóa vô cùng kỳ diệu!”

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cha, chỉ cần ngươi thực nghiệm thành công, thì chắc chắn có thể sống đến mấy trăm năm sau, thậm chí là bất tử, thứ này không hề có tác dụng đối với ngươi.”