Chương 1193 Khởi nguồn của thảm họa
Trong lòng Đỗ Địch An cười khổ.
Ngày qua ngày hắn cứ ngủ đông triền miên, thời gian cũng trôi nhanh, Đỗ Địch An có thể cảm nhận được thân thể nhỏ bé này trở nên càng ngày càng khỏe mạnh hơn, đã có thể ngồi dậy trong phòng nuôi dưỡng.
Cho đến một ngày nào đó, khi cha mẹ đến đây, mở cửa phòng nuôi dưỡng ra, bế thân thể nhỏ bé của Đỗ Địch An từ bên trong lên, dạy dỗ hắn cách đi đứng.
Sau vài lần té ngã, Đỗ Địch An bé nhỏ cũng miễn cưỡng học được cách bước đi.
Mặc dù bước đi vẫn lung lay, nhưng cha mẹ đã vô cùng vui mừng, chỉ nghe mẹ nói: “Cuối cùng Địch An cũng biết đi, thật sự quá tốt, ta còn nghĩ phải mấy năm nữa mới làm được!”
“Dù sao cũng ba tuổi rồi, tuy tốc độ phát triển hơi chậm, nhưng cũng không quá muộn.” Cha ôm mẹ trấn an.
Trong lòng Đỗ Địch An yên lặng nhớ kỹ, ba tuổi…
Nói như vậy, bản thân đã ở trong phòng nuôi dưỡng này ba năm.
Lúc này, cha mẹ cũng dắt Đỗ Địch An bé nhỏ ra khỏi phòng thí nghiệm, khi đi ra ngoài cửa, Đỗ Địch An bỗng nhiên muốn quay đầu lại nhìn, phòng nuôi dưỡng mình đã ở ba năm rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Chỉ tiếc, Đỗ Địch An bé nhỏ chỉ đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.
Những hình ảnh mà hắn nhìn thấy, chỉ là ký ức của hắn khi còn nhỏ, không thể tự khống chế.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, rất nhanh Đỗ Địch An đã gặp chị của mình, bé gái mềm mại trắng nõn lúc trước, giờ phút này ước chừng đã sáu bảy tuổi, toàn thân là trang phục màu hồng kiểu công chúa, cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt Đỗ Địch An dịu dàng, rất muốn duỗi tay xoa bóp, bây giờ mới nhận ra chị gái kiêu ngạo kia của mình khi còn nhỏ lại ngốc ngốc đáng yêu như vậy.
“Đây là chị của ngươi, Đỗ Tiểu Oa.”
“Đây là em của ngươi, Đỗ Địch An.”
Mẹ giới thiệu hai người với nhau.
Đỗ Địch An nhìn một màn ấm áp như vậy, bỗng nhiên cảm thấy nếu thời gian ngừng ở chỗ này, dường như cũng rất tốt.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhớ tới Helisha, nhớ tới mình đang ở trong căn cứ dưới lòng đất của Borrow, đột nhiên tâm tình ảm đạm vài phần.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trong nháy mắt, Đỗ Địch An bé nhỏ đã lên đến bảy tuổi rồi.
Trong bốn nắm này, hắn được đưa đến nhà trẻ quý tộc để học tập, biểu hiện xuất chúng, tuy rằng thể năng vẫn rất kém cỏi, nhưng về phương diện não bộ cũng đã biểu hiện ra là thiên tài trí tuệ, giáo viên giảng một đề toán đơn giản, những đứa trẻ khác hoàn toàn không hiểu, nhưng hắn chỉ nghe một lần đã hiểu rồi.
Nhưng hắn chỉ ở nhà trẻ chừng một năm, khi hắn được năm tuổi, thì đã bị đưa đến một nơi gọi là “Lớp học tài năng trẻ”, bên trong đều là mấy đứa trẻ choai choai, lớn nhất cũng mới bảy tám tuổi, kiến thức giảng dạy ở bên trong, cũng đã là tiêu chuẩn năm ba bốn của bậc tiểu học.
Rất nhanh Đỗ Địch An nhanh chóng theo kịp tiến độ học tập, hơn nữa thành tích càng ngày càng xuất sắc.
Ngoại trừ việc đi học mỗi ngày, thì khi về nhà hắn cũng sẽ chơi với chị, chơi game điện tử, trốn trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, hoặc là lén ra ngoài phòng thí nghiệm, trộm nhìn cha và những nhân viên nghiên cứu khác làm thực nghiệm.
Phòng thí nghiệm lạnh như băng, chính là nhà của hắn.
Mà hắn cũng không cảm thấy nơi này quạnh quẽ, mọi thứ đều tốt đẹp và ấm áp như vậy.
Cho đến một ngày nào đó, cha nói với bọn họ, cần phải dời phòng thí nghiệm.
Sau đó bọn họ lập tức bay từ nước người quay về quê hương, sau khi bọn họ trở về, việc học tập của Đỗ Địch An và chị gái cũng đột nhiên gián đoạn, cha mẹ cũng không đăng ký trường học cho chị em hai người nữa.
Mỗi ngày hai chị em đều ở nhà ăn không ngồi rồi, chơi đùa, chơi trò chơi trên TV.
Sau đó, Đỗ Địch An phát hiện chị gái càng ngày càng buồn bã, càng ngày càng ít chơi đùa với hắn.
Cho đến một ngày, khi Đỗ Địch An chơi trò chơi trên TV một mình, bỗng nhiên thấy chị gái vọt đến đây, trên mặt tràn ngập sự kinh hoảng hắn chưa thấy bao giờ, giật điều khiển từ xa trong tay của hắn, thoát trò chơi chuyển qua kênh TV bình thường, là một kênh thể dục.
Nhưng mặc dù buổi tối trên bản tin sẽ không chiếu kênh thể dục, thì ngay lúc buổi chiều trời còn đang sáng, đã thay bằng hình ảnh tin tức thời sự, đầu tiên màn hình hiện ra video, giống như một đoán ngắn video phim khoa học viễn tưởng, từng chiếc phi thuyền có hình dáng kỳ lạ, từ trên trời giáng xuống, phá vỡ các tầng mây để tiến vào, rơi xuống mặt đất, xuất hiện tại các khu vực quốc gia trên thế giới.
“Khởi nguồn của thảm họa…” Nhìn hình ảnh trên TV, trong lòng Đỗ Địch An lập tức rung động, siết chặt lại.
Khi được đến tủ đông lạnh, hắn nói biết, thảm họa chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc đó Đỗ Địch An mới hơn bảy tuổi, cũng bị video trên TV dọa sợ, hơn nữa chỉ cần liếc mắt một phân biệt được, đó không phải là hiệu ứng của một bộ phim, mà là thế giới chân thật.
Nếu đổi thành một đứa trẻ khác, chắc hẳn sẽ nghĩ là hiệu ứng phim, bị hình ảnh hùng vĩ này mê hoặc, cảm thấy hưng phấn, nhưng ngay lúc đó Đỗ Địch An lại chỉ thấy mơ hồ, sau đó cũng thấy vẻ khiếp sợ trên mặt chị gái.
Nỗi sợ hãi này giống như virus lây lan dịch bệnh vậy.
Bắt đầu từ ngày này, cuối cùng Đỗ Địch An cũng không còn nhìn thấy chị gái cười nữa, dường như nụ cười cũng bị cướp mất trên khuôn mặt của cha mẹ.